Chương 405: Lão Vương "ác độc" (3)
"Tiền… đi đâu kiếm nhiều tiền như vậy… Đúng rồi, góp vốn đầu tư!"
Lúc này, Phương Bình đã nghĩ ra được phương án kiếm bộn tiền, chỉ có thể là tìm người góp vốn đầu tư cho Viễn Phương!
Sau khi góp vốn, cậu sẽ nắm giữ giá trị cổ phần, chỉ cần lớn hơn 130 triệu điểm tài phú của cậu có thể được 100 triệu rồi, cũng có tiền đi đến phòng năng lượng để thử nghiệm hoá lỏng năng lượng rèn luyện xương tuỷ.
Mặc dù lão Vương chỉ cho một đáp án dạng suy đoán, nhưng Phương Bình cũng rất hài lòng rồi.
Ít nhất, bây giờ cậu cũng không đến nỗi hỏi đường người mù, hoặc không hề biết tí ti gì, lão Vương ít ra cũng chỉ cho cậu một con đường để đi.
Vương Kim Dương thấy Phương Bình rơi vào trầm tư, cũng không quấy rầy.
Uống cà phê một hồi, Vương Kim Dương mới nói: "Em tiến bộ quả thật rất nhanh đấy, có thể chém chết võ giả đỉnh cấp ba, dù đó chỉ là một vị võ giả đỉnh cấp ba yếu ớt.
Ở Hoa Quốc chúng ta, võ giả bây giờ có cả triệu người trở lên.
Võ giả sơ cấp đại khái có gần cả triệu người, võ giả trung cấp chắc cũng chỉ bằng một phần mười võ giả sơ cấp, chừng hơn 100 ngàn người.
Những người này, phân bố ở trên Hoa Quốc, phân bố ở các địa quật.
Nếu chia đều cho từng tỉnh thành, số lượng võ giả đỉnh cấp ba cũng cực kỳ ít.
Em có thể chém chết một vị võ giả đỉnh cấp ba, cũng có nghĩa hiện tại em không còn là hạng người vô danh ở tầng đáy xã hội võ giả nữa.
Lúc này, em phải tự cẩn thận một chút, có một số việc, trước khi tìm được phương án ứng đối, nên tránh rắc rối thì cứ tránh.
Lòng người không dò, mặc dù mọi người đều có chung kẻ địch, nhưng không có nghĩa là mọi người đều đồng lòng.
Ngay cả đối mặt với địa quật cũng có chính sách đối địch khác nhau.
Có người chủ trương tấn công mạnh mẽ, bình định mấy cái địa quật, có người chủ trương kéo dài thời gian, để lớp trẻ có thể tiếp tục trưởng thành, càng thêm chính chắn, cũng có người chủ trương hoà bình, đưa ra ý kiến tìm cách phá vỡ rào cản ngôn ngữ, hai bên đàm phán hoà bình với nhau…
Nói chung, bất cứ kiểu chính sách nào cũng có người mạnh sau lưng ủng hộ.
Anh nói với em những điều này, em nên hiểu ý của anh.
Một võ giả cấp ba trung kỳ, chiến pháp bình thường, chém giết võ giả đỉnh cấp ba. Em phải hiểu được, giữa cấp ba trung kỳ và đỉnh phong có chênh lệch lớn cỡ nào.
Dù cho là đỉnh cấp ba giết võ giả cấp bốn cũng chưa chắc khiến người khác kinh dị như cái này.
Võ giả cấp ba trung kỳ và võ giả đỉnh cấp ba không cùng một cái khái niệm, hiểu chưa?
Lần sau, bảng xếp hạng cấp ba đổi mới, em rất có thể sẽ lấy thân phận cấp ba trung kỳ lọt vào bảng, đây không phải chuyện gì tốt.
Người quá giỏi, quá ưu tú sẽ là bia ngắm của người khác, cho nên, có vài vấn đề, em cần phải giải quyết nhanh một chút.
Đạo sư của em có lẽ sẽ tranh thủ giúp em một khoảng thời gian nhất định, nhưng vì đại nghĩa, cô ấy cũng không thể mạnh mẽ chống lưng cho em mãi được.
Trừ phi, em là con trai của cô ấy, hoặc là trở thành con rể cô ấy, đáng tiếc, con gái của cô ấy đã qua đời...
Đương nhiên, em cũng có thể cân nhắc cưới đạo sư của em..."
Phương Bình trợn mắt ngoác mồm, mẹ nó, đờ mờ, mẹ nó!
Lời này mà anh cũng nói thành lời được!
Ổng nghĩ mình điên rồi, hay ổng nghĩ mình muốn chết sớm hả?
"Xà Vương" còn sống sờ sờ đây!
Huống hồ, Lữ Phượng Nhu cũng bao nhiêu tuổi rồi, hơn năm mươi rồi!
Lão Vương có phải là đố kỵ mình quá ưu tú, muốn để mình đi chịu chết?
Đề nghị ác độc kinh khủng như vậy mà ảnh cũng nói ra được!
Vương Kim Dương ung dung thong thả uống cà phê, lạnh nhạt nói: "Đương nhiên, đây chỉ là một giả thiết, đừng có nhìn anh như vậy, biết đâu em thành công thì sao."
"Ha ha... cái đó anh Vương có thể thử một chút xem..."
"Anh có gặp nguy hiểm đâu, tại sao phải tự tìm phiền phức?"
Vương Kim Dương nói chuyện đương nhiên, khoé miệng Phương Bình co giật không ngừng, anh xem anh nói chuyện không chịu trách nhiệm vậy sao?
Vương Kim Dương cũng không quá lo lắng với đề tài này, lại nói: "Thực ra cũng không có gì ghê gớm, không tới mức khiến em đi chết đâu, chỉ là cho họ xin miếng thịt, cắt miếng xương, rút tý máu, cùng lắm thì hút thêm tuỷ não… Nói không chừng chính phủ còn phải ra sức bồi dưỡng thiên tài như em ấy chứ, sợ cái gì."
Nói nghe hay lắm!
Đứng nói chuyện không đau eo mà!
Còn cố ý kích thích mình!
Sắc mặt Phương Bình trắng bệch, cắn răng nói: "Cốt tuỷ em đã hoàn thiện, đây là sự thật giống anh Vương mà, có cắt miếng gì thì cũng tìm anh trước á!"
Vương Kim Dương không có vấn đề nói: "Thực ra anh cũng từng bị hút tuỷ rồi, nhưng mà phát hiện không chất lượng bằng Tông sư, cũng không có ý nghĩa nghiên cứu quá lớn, cuối cùng bọn họ từ bỏ rồi.
Nói không chừng chất lượng cốt tuỷ của em tốt hơn anh, có ý nghĩa tham khảo thì sao?"
Phương Bình hoàn toàn câm lặng, lão Vương rốt cuộc đang làm gì thế?
Cần phải luôn hù dọa mình vậy sao?
Vương Kim Dương trêu ghẹo vài câu, sau đó cười nói: "Cũng không cần lo lắng quá mức như thế, thế giới này còn quá nhiều quá nhiều bí ấn.
Địa quật còn không nghiên cứu triệt để, nào có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy để nghiên cứu em.
Đương nhiên, em ngay trước mắt, nếu có cơ hội, nghiên cứu một chút cũng có giá trị.
Sao hả, có muốn nói với anh lý do vì sao khí huyết khôi phục nhanh như vậy không?"
Phương Bình vô lực nói: "Em xuất hiện ngọc tủy, xương tủy tựa thuỷ ngân, lực lượng tinh thần có thể so với Tông sư."
"Ha ha!"
"Thật!"
Phương Bình suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ngưng thần trừng Vương Kim Dương, một hồi lâu sau sắc mặt, Phương Bình đỏ lên, trên đầu lão Vương dường như có một sợi tóc hơi giật giật.
Cảm giác yếu ớt đến mức hầu như không thể nhận ra được, nhưng lại khiến Vương Kim Dương biến sắc.
"Lực lượng tinh thần!"
Vương Kim Dương bỗng nhiên ngồi thẳng, hơi thay đổi sắc mặt nói: "Em không đùa anh?"
Cậu thật sự cho rằng Phương Bình đang đùa cậu cho nên cũng không có ý định hỏi kỹ.
Cũng không ngờ, Phương Bình thật sự biết cách vận dụng lực lượng tinh thần… Không, Phương Bình căn bản không biết vận dụng, cậu ta chỉ tập trung toàn lực, lay động lực lượng tinh thần của mình.
Phương Bình thở hổn hển nói: "Lần này tin chưa?"
"Chuyện này… Làm sao có thể… Cũng không phải không thể, dù sao thì loại người nào cũng có… nhưng mà…"
Lão Vương bắt đầu nói năng lộn xộn, một lát sau mới thở ra một hơi, nói: "Bây giờ đúng là thú vị, lời em nói, anh tin một nửa, còn một nửa để đó đi.
Nhưng mà với tình huống này của em, đúng là có thể đối phó một hồi."
Một võ giả cấp ba lại có thể nhận biết được lực lượng tinh thần của mình, thậm chí còn có thể phát động một chút, dù rất yếu nhưng cũng đủ khiến người khác sửng sốt rồi.
Nếu Phương Bình thật sự có xương tủy tựa thủy ngân, vậy thì Phương Bình còn 'chuẩn Tông sư' hơn Vương Kim Dương!
Phương Bình thở dốc nói: "Thực ra, lúc ở bên trong phòng năng lượng, em có thể cảm nhận được năng lượng yếu ớt của hạt năng lượng.
Cho nên em cảm thấy chuyện này của em cũng không có vấn đề gì, nếu như có Tông sư cảm thấy hứng thú, muốn tìm em cũng được.
Chỉ sợ em nói ra rồi, bọn họ không tin. Nếu như ép buộc em phải nói cho bọn họ biết vì sao lực lượng tinh thần mạnh mẽ, vậy em cũng không còn cách nào, em cũng không phải là đối thủ của Tông sư…"
Vương Kim Dương khịt mũi coi thường nói: "Có cái lý do cho bọn họ là được rồi, bọn họ còn muốn như thế nào?
Các Tông sư tu luyện thế nào mới lên được Tông sư, gặp phải kỳ ngộ nào, lẽ nào cũng đều phải chia sẻ hay sao?
Đừng nghĩ thế giới này xấu xa như vậy, em cũng không phải bèo không rễ, ở Ma Võ, bị Tông sư ép buộc moi tin lấy bí mật cá nhân, đừng nói là không có bí mật, cho dù thật sự có thì thế nào!
Chẳng lẽ còn có người ép hỏi anh, tại sao xương tủy anh lại hóa ngọc?
Anh đây làm sao biết!
Nếu thật sự bức em như vậy, vậy thì Ma Võ cứ đóng cửa luôn cho rồi, 99 trường võ đại khác cũng sẽ không chấp nhận tình huống như vậy phát sinh!
Hơn 10 vị cường giả Tông sư lúc này đều đứng về phía học sinh!
Ai dám làm ra loại chuyện coi trời bằng vung này!”
---
Tặng:
- 300 mã 11461997 - giảm 10% khi mua ít nhất 10 chương!
Cầu bình luận, thả tim, tặng TLT, đề cử