Chương 414: Võ giả một lòng vì công! (3)
Khoe chút lợi ích, Phương Bình nói tiếp: “Còn nữa, sau đó, trang web Viễn Phương sắp tới có thể sẽ có một số hoạt động khuyến mãi.
Chẳng hạn như mua một viên Khí Huyết Đan cấp ba, tặng một viên Khí Huyết Đan phổ thông.
Hoặc là mua một thanh binh khí hợp kim cấp C, tặng một con dao găm phòng thân.
Những việc này, tạm thời đừng nói cho người khác biết, đồ vật và tài nguyên của nhà trường có hạn, chúng ta lén lén mua trước rồi hẵng nói…"
Ánh mắt mọi người đều sáng, ngay cả Trương Tử Vi bình thường không ưa gì Phương Bình, lúc này cũng đi tới nói: "Em nói thật?"
Phương Bình cau mày nói: "Không nói với mấy anh chị, hội đoàn tụi em đang nói chuyện với nhau, anh chị đừng nghe trộm người khác nói chuyện chứ."
Nói xong, Phương Bình lại nói với nhóm Phó Xương Đỉnh: "Chúng ta vừa đi vừa nói, đây là phúc lợi cho hội viên mà tôi tranh thủ được, đừng để học sinh cũ chiếm lợi ích."
Phó Xương Đỉnh mấy người hùng hục đi theo, Phương Bình nhỏ giọng nói: "Vừa nãy vui quá nên quên mất, không nên nói chuyện khi có đàn anh đàn chị vây quanh, nếu như bọn họ đồn chuyện này ra ngoài, vậy chúng ta lại càng ít cơ hội rồi…"
Giọng nói của Phương Bình mơ hồ truyền đến, mấy người Trương Tử Vi liếc mắt nhìn nhau, lát sau, Trương Tử Vi nhỏ giọng nói: "Giữ bí mật!"
Mọi người gật đầu lia lịa, nhưng tài nguyên của nhà trường có hạn, theo như lời Phương Bình nói, mua một viên Khí Huyết Đan cấp ba, tặng một viên Khí Huyết Đan phổ thông, đây cũng là mức khuyến mãi khá ổn.
Mọi người đều tiêu xài không ít, có thể bớt được phần nào hay phần đó, có nhiều lúc, làm nhiệm vụ đều bị lỗ vốn.
...
Đã nói phải giữ bí mật, kết quả mới đến tối hôm đó, gần như tin tức này đã truyền đi khắp trường rồi.
"Biết tin gì chưa? Trang web Viễn Phương sắp có khuyến mãi khi mua thuốc, mua một tặng một, giá cả vẫn ở mức bình thường!"
"Thật?"
"Lừa cậu làm gì, nhớ phải giữ bí mật, khuyến mãi số lượng có hạn, để người khác biết, sẽ bị canh cướp đấy."
"Nhất định!"
…
"Biết gì chưa? Trường học cho phép chúng ta vay mượn điểm thưởng, đến kỳ hạn trả đủ là được. Chỉ là điểm thưởng không nhiều, còn cần phải có tư cách vay mượn, cái này phải trải qua xét duyệt đấy, cũng không biết tôi có đủ tư cách mượn điểm hay không?"
"Còn có chuyện này à?"
"Ừm, tôi cũng nghe người ta nói, nghe nói hội Bình Viên của Phương Bình cũng có thể mượn điểm thưởng, không thu lợi tức!"
"Vì sao chứ?" Có người không cam lòng nói.
"Còn có thể vì sao, tôi nghe nói là do Phương Bình đích thân kiến nghị chuyện này với viện trưởng, viện trưởng nói ý kiến này không tệ, Phương Bình nhân cơ hội đó, nói rằng hội viên hội Bình Viên đã rất tận tình tận tâm phục vụ cho mọi người, thường xuyên hỗ trợ giao hàng cho mọi người…"
"Đậu xanh, biết vậy, tôi sớm đã gia nhập hội giao hàng, không phải chỉ phải chạy tới chạy lui có mấy bước thôi sao? Làm có tí chuyện, bây giờ có bao nhiêu lợi ích đều cho bọn họ hưởng hết rồi. Phải rồi, bây giờ còn có thể xin gia nhập hội không?"
"Hình như không được nữa, tiếc thật."
...
Một ngày này, thành viên hội Bình Viên cũng vui trộm trong lòng.
Một số người bởi vì ở trong hội lâu không được hưởng phúc lợi, cũng không tìm được lợi ích gì nhiều, trong lòng đang nghĩ đến chuyện rời hội. Nhưng bây giờ biết thành viên hội Bình Viên có thể mượn điểm thưởng, lại còn không cần phải trả lợi tức, ai nấy đều vui mừng ra mặt.
So với những hội khác, người của hôj Bình Viên hoàn toàn không có chút ưu thế nào cả, một nhóm người bây giờ vẫn còn là phi võ giả.
Nhưng một khi có thể mượn điểm thưởng, nói không chừng họ sẽ nhanh chóng đột phá thành võ giả rồi.
Trong chớp mắt, hội Bình Viên rạo rực, tin tức mượn điểm thưởng và khuyến mãi trên trang web cũng được tung ra.
...
Cùng lúc đó, Phương Bình vỗ vai Quách Thịnh, tán dương: "Làm tốt lắm, chờ khi hội đoàn chúng ta bắt được tư cách kinh doanh, mức vay mượn điểm thưởng của cậu ít nhất cũng từ 50 điểm trở lên, miễn phí lợi tức, không cần lo lắng."
Quách Thịnh ngốc nghếch cười một tiếng, lại hơi ngạc nhiên nói: "Hội trưởng, đây là chuyện tốt a, vì sao phải nói cho những người khác?"
Phương Bình khẽ cười nói: "Võ giả một lòng vì công. Nếu vì tư lợi, chỉ lo cho chính mình, vậy còn được gọi là võ giả sao? Quách Thịnh, suy nghĩ cho kỹ, đừng lầm đường lạc lối."
"Hội trưởng anh minh!"
Cậu mập khâm phục, hội trưởng đúng là hội trưởng, tính giác ngộ thật cao!
Phương Bình cười ha ha, cất bước rời đi, nhìn đi, đây chính là cảnh giới được cả danh và lợi.
Chờ đến học kỳ tiếp theo bắt đầu, tân sinh viên nhập học, lại có thể tìm thêm một nhóm sức lao động miễn phí. Còn nhóm hiện tại, đến lúc đó chắc cũng đã trở thành võ giả, sau này cũng sẽ có lúc cần đến bọn họ.
Xử lý xong những chuyện này, Phương Bình đi đến phòng thực huấn.
...
Lúc Đường Phong nhìn thấy Phương Bình, ông cảm giác mình thật không có lời nào để nói nữa rồi.
Thằng nhóc này khiến người quá mức kinh ngạc rồi!
Cậu ta về sớm hơn bọn họ được mấy ngày?
Kết quả, đến khi bọn họ trở về, Phương Bình đã lo liệu xong hệ thống mượn điểm rồi. Ma Võ đang trên đà thương mại hóa sao?
Mặc dù Ma Đô được xem là trung tâm kinh tế, thương mại, nhưng Đường Phong vẫn cảm thấy, Ma Võ là trường học, không cần đưa không khí kinh tế, thương mại vào trường quá mức.
Kết quả, bây giờ viện trưởng chống lưng, ủng hộ kế hoạch của Phương Bình.
Cho dù Đường Phong muốn phản đối cũng không có cách nào phản đối.
Liếc mắt nhìn chằm chằm Phương Bình, Đường Phong trầm giọng nói: "Kết quả của lần kiểm tra này, mọi người đều đã biết, có hơn một nửa các em ở đây không đủ điểm chuẩn!
Đừng tìm cớ, là một học viên dự bị tinh anh của Ma Võ, ngay cả điểm chuẩn cũng không đủ, đây là một loại sỉ nhục."
"Đương nhiên, qua rồi thì để nó qua đi, dù sao các em vẫn có công lao. Lần này, các em tham gia vây quét võ giả tà giáo, kết quả vẫn được, ít nhất đã hoàn thành nhiệm vụ.
Đối các bạn đã hoàn thành nhiệm vụ, nhà trường cũng vui lòng khen thưởng.
Mức khen thưởng có liên quan đến điểm kiểm tra, mức chuyển đổi cụ thể là 25%..."
"Thầy!"
Phương Bình trực tiếp xen vào nói: "Tỷ lệ này quá thấp ạ!"
Không ngờ, cậu được 800 điểm, chuyển đổi ra chỉ được 200 điểm thưởng, miễn cưỡng chỉ có thể tương đương với một viên Hồi Mệnh Đan?
Hơn nữa, cậu là người đạt điểm cao nhất trong lần kiểm tra này!
Nhóm Phó Xương Đỉnh ít điểm đến đáng thương, nhóm người như Dương Tiểu Mạn, không đủ 100 điểm chuẩn, nếu chuyển đổi, chẳng phải bọn họ chỉ có hơn 20 điểm thưởng?
Một viên Khí Huyết Đan cấp hai cũng đã 20 điểm rồi, không ngờ mọi người cất công chạy mấy ngày, giết một nhóm võ giả, tính ra còn không thể bổ sung đầy đủ khí huyết của mình?
Đường Phong trầm giọng nói: "Hãy nghe tôi nói hết!"
"Những em nào không đủ điểm chuẩn, không có khen thưởng thêm!"
Đấy, không đủ điểm chuẩn, trực tiếp nhận mệnh đi, chẳng có điểm thưởng nào!"
"Các em phải nhớ, mức khen thưởng thêm cho các em sau khi hoàn thành nhiệm vụ thực ra đều là mức chi ngoài ngạch, cũng không phải nhất định phải cho các em.
Trên thực tế, trường học cho mọi người cơ hội như vậy, cũng phải trả giá nhiều thứ, đều là những chuyện các em không biết.
Bao gồm… lần vây quét võ giả tà giáo này, một vị cường giả Tông sư của Ma Võ đã phải lao tới trợ giúp Nam Giang.
Đương nhiên, đối phó tà giáo, là nghĩa vụ của chúng ta, chúng ta cũng nhất định phải làm!
Cho nên tôi cũng hy vọng các em đừng công danh, lợi lộc hóa tất cả mọi thứ…"
Phương Bình bất đắc dĩ nói: "Thầy ơi, quan trọng không phải cái này, tụi em cũng biết, giết võ giả tà giáo là chuyện chúng ta phải làm.
Nhưng cũng không đến mức ngay cả chi phí tiêu hao cũng không đủ chứ ạ?
Cứ như vậy, lần sau gặp võ giả tà giáo, tụi em còn dám liều mạng sao thầy?
Tiêu hao khí huyết, bản thân lại không cách nào bổ sung lại, bị thương cũng không có thuốc trị liệu.
Tụi em vẫn là học sinh, cũng không có nguồn kinh tế, chỉ có thể dựa vào việc nhận nhiệm vụ để kiếm điểm thưởng. Bây giờ, ngay cả điều này cũng bị cắt bớt, vậy tụi em tu luyện làm sao đây?
Thầy ơi, thầy xem xét tình huống thực tế một chút được không, không phải nhà ai cũng có điều kiện.
Hơn nữa, dù có điều kiện, thì loại nhiệm vụ bắt buộc trả giá nhưng không đủ bù lại này sớm muộn gì cũng sẽ khiến mọi người sụp đổ.
Công ty nhà Triệu Tuyết Mai cũng đem bán rồi, ông nội Phó Xương Đỉnh cũng gần ngáp ngáp rồi…
Mọi người cũng không dễ dàng gì, nhà trường cũng phải thông cảm cho tụi em chứ."