Chương 413: Võ giả một lòng vì công! (2)
“Nhưng nếu bây giờ bọn họ phải gánh một món nợ khổng lồ, vậy bọn họ tự động sẽ chủ động đi làm việc, có phải như vậy không?"
"Ý em là…"
"Cho nên, nhà trường lo lắng tài nguyên không đủ, thực ra là hoàn toàn lo bò trắng răng.
Sử dụng nhiều tài nguyên, mọi người tăng thực lực, thực lực mạnh mẽ mới có thể kiếm càng nhiều tài nguyên.
Lông cừu vẫn mọc trên mình cừu, chứ không cần trường học đi tìm đâu xa."
"Để sau đó tôi đi hỏi thăm một chút, em ở bên này nhớ lo liệu việc này cho tốt, nếu thật sự tổn thất 100.000 điểm thưởng thì không còn là vấn đề về điểm thưởng nữa, quỷ nhỏ, đến lúc đó, bán thân bán thận cũng không bù đắp nổi đâu, em cứ chờ làm không công cho nhà trường đi!"
Phương Bình xem thường, bĩu môi nói: "Trừ phi người mượn tiền đều chết trận hết! Đến lúc đó, Trái Đất e là cũng bị công phá rồi, còn ai quan tâm được chuyện này."
Lý lão đầu cạn lời luôn.
Nói hay lắm!
Bọn học sinh đều chết trận hết, tỷ lệ tử vong này, nhân loại còn có hy vọng sao?
Nói như vậy, thằng nhóc này căn bản không hề nghĩ đến chuyện phải bồi thường cho trường học sao?
Nhất thời, Lý lão đầu lâm vào trầm tư.
Phương Bình thấy thế lại nói: "Thầy ơi, vậy em đi về trước. Ngoài ra, lần này làm phiền thầy rồi. Thầy yên tâm, chuyện thầy đảm bảo giúp em, em chắc chắn sẽ không để thầy chịu tai tiếng gì đâu ạ, Phương Bình em không phải là loại người này."
Lý lão đầu thẫn thờ gật gù, em cũng đã nói sẽ không bồi thường rồi, đâu ra có tai tiếng!
Mắt thấy Phương Bình phải đi, Lý lão đầu bỗng nhiên nói: "Qua vài ngày nữa tôi sẽ dẫn em đi một chỗ."
"Đi đâu ạ?"
"Một chỗ tốt, ở đó, em có thể thấy được rất nhiều thứ, thừa dịp này, trước khi vào địa quật có thể qua xem một chút, sẽ có ích với em."
Phương Bình lập tức vui vẻ, vội vàng nói: "Cảm ơn thầy, thầy ơi, thầy có cháu gái không?"
Lý lão đầu liếc hắn một cái, một lát mới sâu xa nói: "Nhấn nút lăn đi liền cho tôi, nếu không…"
Còn chưa dứt lời, Phương Bình đã chạy đi mất bóng.
…
Bên ngoài phòng hậu cần.
Phương Bình lắc đầu thở dài, đây không phải là mình đang học từ lão Vương hay sao?
Nhìn lão Vương nịnh hót cũng có nghề lắm chứ, con gái của thầy mới bao lớn, cũng đã dắt theo bên người làm vợ nuôi từ bé rồi.
Lý lão đầu là đỉnh cấp sáu, nếu như bám víu được thầy ấy, một ngày nào đó thầy ấy trở thành Tông sư, vậy thì mình cũng phát đạt rồi.
Lất điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Lý Thừa Trạch, Phương Bình nói về chuyện thiết lập hệ thống mượn tiền cho trang web.
Thực ra cái này khá đơn giản, bây giờ chỉ tập trung vào học sinh Ma Võ.
Mà Ma Võ thì có bao nhiêu người?
Thông tin học sinh nhà trường đều có, cũng chỉ là tăng thêm chức năng cho trang web mà thôi, chỉ cần mấy ngày là có thể làm được.
"Đáng tiếc, tiền mượn được không được tính điểm tài phú, nếu không, bây giờ mượn liền 3000 điểm thưởng, điểm tài phú của mình coi như đột phá 100 triệu rồi."
Phương Bình cũng hơi tiếc nuối, nếu không, cho dù phải đi cửa sau, Phương Bình cũng phải xin một mớ điểm thưởng mới được.
Trong khi đang lầm bầm tự thoại, Phương Bình nhìn thấy mấy chiếc xe buýt dừng lại cách đó không xa.
Đoàn người đi Nam Giang trở về rồi.
...
"Phương Bình!"
Đường Phong vừa xuống xe, liền nhìn thấy Phương Bình đang định quay đầu chạy trốn, quát khẽ: "Lại đây!"
Phương Bình bất đắc dĩ, kì kèo đi tới.
"Ai cho em sớm rời đi hả? Không tổ chức, vô kỷ luật!"
Đường Phong trách cứ một câu, lại nói: "Không có chuyện gì thì bớt đi phòng hậu cần. Đừng làm khó thầy Lý, tôi nghe nói em thường đòi giảm giá, mua nhiều tặng một vài viên thuốc gì đó phải không? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, mọi người đều bắt chước em, thầy Lý phải làm sao?"
Phương Bình xấu hổ nói: "Em giao dịch số lượng lớn mà!"
"Vậy cũng không thể làm khó thầy Lý, giá cả mua đổi là do nhà trường lập ra, không phải thầy Lý muốn đổi là đổi.
Nói thật cho em biết, có những lần thâm hụt sổ sách, đều là thầy Lý tự bỏ tiền túi bù vào. Em đừng cho rằng em khôn, còn người khác đều ngu ngốc!"
Phương Bình há miệng, lúc này lại không biết nên nói gì.
Đường Phong hừ nhẹ nói: "Được rồi, những việc này trong lòng em biết là được, lát nữa đến phòng thực huấn tập hợp!"
"Dạ."
Phương Bình hơi phờ phạc, thầy Lý làm như vậy là phụ cấp cho mình sao?
Cậu còn tưởng thầy Lý quản lý phòng hậu cần, quyền chức kinh người, giàu nứt vách chứ.
…
Đường Phong vừa rời đi, những người khác cũng dồn dập xuống xe, Phó Xương Đỉnh đi tới, nhỏ giọng nói: "Buổi tối hẹn Triệu Lỗi ra nhé?"
Triệu Lỗi cũng đi tới, nghe vậy, mặt đen lại, lạnh lùng nhìn Phó Xương Đỉnh.
Phương Bình là cấp ba trung kỳ, cậu không phải là đối thủ.
Nhưng Phó Xương Đỉnh… thằng này hình như thèm ăn đòn rồi!
Phương Bình mặc kệ cậu ta, tạm thời đè những lời nói vừa nghe từ Đường Phong xuống, suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi: "Mọi người có thiếu điểm thưởng không?"
"Hỏi nhảm!"
"Nếu như… Tôi nói nếu như hiện tại tôi có thể cho mọi người vay mượn điểm thưởng, mượn tầm 100 - 200 điểm thưởng cũng không thành vấn đề, các cậu đồng ý mượn không?"
Lời này vừa nói, mọi người đồng loạt nhìn về phía Phương Bình.
Võ giả vốn tai thính mắt tinh, lúc này, mọi người hầu như ai cũng nghe được lời này.
Phương Bình thấy thế nói: "Đương nhiên, tôi chỉ lấy ví dụ vậy thôi, không phải tôi cho mọi người vay mượn điểm, là nhà trường.
Trước đó tôi đã kiến nghị với nhà trường, hiện tại mọi người còn thiếu nhiều tài nguyên lắm, và có xu hướng tăng lên.
Không thể vì vấn để thiếu điểm thưởng mà khiến mọi người dậm chân tại chỗ không tiến bước được.
Tôi cố ý đi tìm viện trưởng, bày tỏ ý kiến này, trường học dường như cũng có ý này, một khi nhà trường thật sự cho chúng ta mượn trước điểm thưởng, mọi người có thể nhanh chóng tăng cao thực lực, thực lực tăng lên, chẳng lẽ còn sợ không kiếm được điểm thưởng sao?
Võ giả cấp một, kiếm 10 điểm cũng khó khăn, nhưng lên cấp hai, cấp ba, kiếm 50 điểm có là gì đâu?
Võ giả cấp hai kiếm 100 điểm tương đương đòi mạng, nhưng lên cấp ba, hoặc đạt cấp ba cao kỳ, đó là chuyện nhỏ.
Nếu mọi người cũng nghĩ như vậy, có thể nói với tôi, tôi sẽ đại diện nói chuyện với nhà trường, tôi thấy tính khả thi của chuyện này rất lớn."
"Phương Bình, em nói nghiêm túc đấy à?"
Vu Hướng Hoa đứng dậy, ngưng thần nói: "Thật có thể xin dự chi điểm thưởng?"
Phương Bình vội ho một tiếng nói: "Nhưng khả năng phải thanh toán một ít lợi tức, ví dụ như xin mượn 100 điểm thưởng, mỗi tháng có thể phải trả thêm 1 điểm thưởng."
"Này tính là gì!"
Vu Hướng Hoa không để ý chút nào!
Có những lúc, mọi người cần đột phá, chỉ thiếu 100 điểm thưởng này, nếu như có thể mượn điểm trưởng, đột phá rồi, trả lãi 1 điểm/tháng tính là điểm thưởng sao?
Tuỳ tiện nhận nhiệm vụ đơn giản là xong, cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Đổi thành tiền, cũng chỉ có 30.000.
Ngay cả mấy người Phó Xương Đỉnh cũng hứng thú, hiếu kỳ nói: "Phương Bình, thật sự có việc này?"
"Ừm, trường học có ý định như vậy, tôi chỉ trưng cầu ý kiến của mọi người thôi, chuyện này cũng vì mưu cầu phúc lợi cho học sinh.
Cho nên lát nữa, tôi sẽ nhờ người làm bảng khảo sát, nếu như mọi người đều đồng ý, tôi sẽ lại đi tìm nhà trường thương lượng thêm."
"Cậu được đấy!"
Dương Tiểu Mạn kinh ngạc nói: "Bây giờ cậu còn có thể thúc đẩy chính sách mới ở Ma Võ luôn ha, giỏi quá ta!"
Phương Bình rụt rè cười nói: "Mọi người đều là bạn học mà, thực lực các cậu mạnh, thì Ma Võ mới lớn mạnh, chúng ta cùng nhau làm nhiệm vụ mới càng an toàn.
Vui một mình không bằng mọi người cùng vui, một người mạnh mẽ không thể đại biểu cái gì cả.
Trơ mắt nhìn một vài bạn học bởi vì vấn đề thiếu hụt tài nguyên, không thể tu luyện, đột phá, thực ra trong lòng tôi cũng khó chịu lắm.
Hơn nữa, là một thành viên của hội Bình Viên, tôi còn tranh thủ được một phần phúc lợi cho mọi người!"
Phương Bình liếc mắt nhìn những người khác, giả vờ thần bí nói: "Hội Bình Viên chúng ta, bởi vì trước đó đã phục vụ mọi người rất tốt, cho nên nhà trường có ý định sẽ cho hội viên hội chúng ta mượn miễn phí một lượng điểm thưởng nhất định.
Có lợi ích này đã tốt hơn những người khác lắm rồi, hội Bình Viên bây giờ không nhận thêm thành viên, nếu không, chắc ngưỡng cửa văn phòng chúng ta bị đạp vỡ mất.”