Chương 428: Nợ cũ khó đòi
“Anh chị giết người rồi...”
Phương Viên vẫn còn đang chấn kinh, rất lâu sau, đột nhiên sưng mặt lên nói: “Người anh chị giết nhất định là kẻ xấu! Các em cũng nhìn thấy rồi, bọn họ đều giết người, anh chị là anh hùng, không phải tội phạm giết người!”
Mấy cô bé lúc này đều đang mông lung, nhất thời không ai phản kích.
...
Cùng lúc đó, không ít người đang nhìn danh sách vừa mới thay đổi.
Vừa nhìn đến chiến tích của học viên cấp ba, không ít người mang vẻ mặt chấn động cùng với mông lung.
Người nào trong tay cũng có mạng người!
Đây là sinh viên của Võ Đại?
Bảng xếp hạng cấp một và cấp hai tạm thời không có mục này.
Nhưng danh sách cấp ba, lại là từ vị trí thứ nhất đã có mục này.
Trên mạng trong nháy mắt ồn ào náo động.
“Võ Đại đang làm gì? Vì sao những võ giả này ai ai cũng giết người?”
“Võ Đại không phải trường học sao? Trường học sao lại bảo sinh viên giết người?”
“Võ giả chết là ai? 100 người, ai ai cũng từng giết người, đây là những người trên bảng xếp hạng, còn những người không có tên trên bảng xếp hạng thì sao? Còn có bao nhiêu người chết nữa đây? Chính phủ rốt cuộc đang che giấu tin tức gì?”
“Lần trước tôi đã cảm thấy có điều gì không đúng, Võ Đại thi đấu giao lưu, những sinh viên đó xuống tay đều rất hung ác, cũng giống như bọn họ từng giết người, lẽ nào...”
“...”
Trên mạng ầm ĩ!
Chính phủ lại bảo trì trầm mặc, không ai đứng ra giải thích gì.
Mà trong Võ Đại có một vị lãnh đạo cao cấp đối mặt với phóng viên phỏng vấn, lạnh nhạt nói: “Người bị giết đương nhiên là người đáng chết, võ giả lẽ nào chỉ biểu diễn thi đấu?”
Khi bị người ta hỏi đến, sinh viên Võ Đại vì sao sau khi giết người thì có thể không bị trừng trị theo pháp luật...
Vị lãnh đạo cao cấp kia lại lãnh khốc nói: “Sinh viên của Võ Đại, các người có thể xem như là người chấp hành luật pháp, trên thực tế sinh viên của các trường Võ Đại đều có quyền chấp pháp!”
Lời này vừa nói ra, lại dẫn tới một trận ồn ào.
Sinh viên Võ Đại vậy mà có quyền chấp pháp, đây vẫn là lần đầu tiên người bên ngoài biết được sự thật này.
Còn về chuyện sinh viên Võ Đại giết người, nhất thời xôn xao ồn ào.
Nhưng lại là không có người trả lời cho vấn đề đó.
Từng bước để dân chúng tiếp nhận những điều này là chính sách đã định ra trước đó của tầng lớp cao cấp.
Từ khi bắt đầu cuộc thi đấu giao lưu đến việc thành lập chiến đội ở các địa phương, đến các hình thức tổ chức thi đấu, và đến việc công khai chiến tích của mỗi võ giả...
Tất cả điều này đều đang triển khai từng bước.
Làm cho mọi người tiếp nhận tất cả và hiểu rõ tất cả, đợi đến khi sự thật được phơi bày thì sẽ không xảy ra hoang mang hay hoảng sợ quá lớn.
Đợi đến ngày nào đó sự thật được công khai thì tất cả mọi người đều sẽ biết, những kẻ bị giết rốt cuộc là ai.
...
Nam Giang Võ Đại.
Ngô Chí Hào mấy người đã hoàn toàn không biết nói gì.
“Đao trảm đỉnh cấp ba!”
Phương Bình rốt cuộc cách xa bọn họ xa cỡ nào đây!
Giờ này phút này, trong số học sinh khoa võ cùng cấp của trường Nhất Trung, Dương Thành, lúc này, ngoại trừ Phương Bình, không một ai bước vào cảnh giới võ giả.
Mọi người đều đang hàm dưỡng khí huyết, cho dù có một vài người khí huyết đã vượt qua 150 cal, những vẫn chưa có đột phá.
Vậy mà Phương Bình đã bước vào cấp ba trung kỳ, chém chết võ giả đỉnh cấp ba.
Đàm Hạo cười khổ nói: “Hội trưởng Vương đã quản lý nửa cái Nam Võ này, Phương Bình cũng trổ tài ở Ma Võ, so với bọn họ, luôn cảm thấy chúng ta không cùng một thế hệ.”
Tại một trường học nhỏ bé Nhất Trung, Dương Thành, liên tục xuất hiện hai vị cường giả trẻ tuổi, cho dù là Đô Đốc của Dương Thành thì liệu có phải là đối thủ của Phương Bình hay không?
...
Xôn xao bên ngoài, Phương Bình lúc này không hề hay biết.
Bảng xếp hạng cấp ba thay đổi, cậu cũng không kịp xem.
Phòng năng lượng.
Phương Bình lại nhìn thấy vị đạo sư lần trước, Tống Doanh Cát.
Nhìn thấy vị đạo sư này Phương Bình liền nhớ tới món nợ nhỏ của mình, ông thầy này nợ cậu một điểm thưởng khá lớn.
Tống Doanh Cát nhìn thấy Phương Bình thì khẽ cau mày, cười một cái nói: “Đã là cấp ba trung kỳ rồi?”
“Sắp trở thành cao kỳ rồi.”
Phương Bình nhe răng cười nói: “Thầy, em cảm thấy quý thầy bây giờ nên giảm giá cho em một chút, em mới năm nhất à!”
Tống Doanh Cát cũng cười tủm tỉm nói: “Trò Phương rất tự tin. Thầy cũng có tin tốt muốn nói với em, hai ngày trước, thầy đã đột phá đến cấp sáu rồi.
Thầy năm này cũng mới 42 tuổi, còn có rất nhiều thời gian, nhớ mau chóng đuổi kịp tôi.”
Phương Bình co mặt lại, cười khan nói: “Chúc mừng thầy Tống.”
Tống Doanh Cát cười tủm tỉm nói: “Chuyện nhỏ, chỉ cấp sáu thôi mà, tôi tranh thủ khi trò Phương Bình bước vào cấp sáu, trở thành Tông sư, trò Phương Bình phải thật nỗ lực nhé.”
Phương Bình cạn lời, người nợ mình, bây giờ cũng rất khó đòi về.
Tống Doanh Cát và Đường Phong thì không cần phải nói, lão Vương cũng là võ giả cấp bốn trung kỳ, Phương Văn Tường ở Kinh Võ còn có một người ông là Tông sư.
Ngoại trừ bọn họ... tính đi tính lại, hình như Tần Phượng Thanh vẫn là dễ bắt nạt nhất.
Tên đó nợ mình 300 ngàn, có lẽ không nhớ nhầm chứ?
Tần Phượng Thanh vẫn chưa bước vào cấp bốn, mình cũng nhanh chóng vào cấp ba cao kỳ rồi, chiến pháp luyện một chút nói không chừng khi ra khỏi địa quật, thì có cơ hội đi thu nợ rồi.
“Bỏ đi, quyết định mục tiêu nhỏ, trước tiên phải lấy lại 300 ngàn của Tần Phượng Thanh.”
Phương Bình cũng không nhớ rõ có phải từng cho Tần Phượng Thanh mượn hay không, nhưng thời gian lâu như vậy, bản thân cậu cũng quên là thật hay giả, dù sao có lẽ anh ấy nợ mình.
Không nói thêm gì với với Tống Doanh Cát nữa, đạo sư cảnh giới cấp sáu, một cái tai cũng có thế đánh chết cậu, tạm thời quên việc này đi.
“Mở phòng năng lượng ba ngày.”
“Ba ngày?”
Tống Doanh Cát hơi bất ngờ, có điều vẫn vui vẻ lấy đi 720 điểm thưởng của Phương Bình.
Phương Bình có hơi nhức nhối, quá đen rồi!
Cậu vừa mới thanh toán, Lữ Phượng Nhu cũng vừa đi tới.
Nhìn thấy Lữ Phượng Nhu mới bước vào, Phương Bình rất hoài nghi, đạo sư của mình vừa mới ở bên ngoài, đợi mình thanh toán xong mới bước vào, tránh cho mình tìm bà ấy kêu khổ.
“Vào đi.”
Lữ Phượng Nhu không nhiều lời, vừa đi vừa nói: “Chuyện không thể làm, không cần miễn cưỡng.”
“Vâng, em biết rồi.”
“Một khi rèn luyện xong xương cột sống, xương tứ chi và xương thân thể sẽ nối liền nhau, hình thành một vòng tuần hoàn lớn.
Lúc đó thân thể sẽ tiến hành lột xác.
Nhớ kỹ, lúc đó cũng là cơ hội của em, có thể dẫn dắt khí huyết thông suốt, rèn luyện cơ thể, khí huyết phải đủ, thậm chí có thể thử rèn luyện sâu bên trong xương tủy, đương nhiên cũng chỉ là thử...”
“Ý của cô là xương tủy?”
“Đúng.”
Phương Bình không dễ chịu cho lắm nói: “Xương tủy của em như thủy ngân.”
Lữ phương Nhu cười nhạo một tiếng, đột nhiên giơ tay xách gáy cổ Phương Bình, nhấc lên nhấc xuống, thản nhiên nói: “Quá nhẹ.”
Phương Bình cực kỳ xấu hổ!
Có thể đừng làm chuyện mất mặt như vậy được không?
Cô xem em là chó con à, túm lấy đằng sau cổ nhấc lên như vậy!
Lữ Phượng Nhu cũng không quan tâm cậu nghĩ thế nào, tiếp tục nói: “Chưa chắc có thể được, đương nhiên, em thì khác, khí huyết của em mạnh là được.
Tôi trước đó là nghĩ như vậy, lúc em cấp ba cao kỳ nhân cơ hội cơ thể lột xác có thử một chút.
Không làm được, vậy cũng là phiền phức của em không phải là của tôi, nhớ rõ chưa?”
Phương Bình lúc này cũng không nói xương tủy của mình như thủy ngân, mà ngượng ngùng nói: “Em biết rồi.”
“Thật ra em nên chọn Khí Huyết Trì có lẽ sẽ tốt hơn một chút.”
“Thật sự hết tiền rồi.”
“Không có tiền thì tự đi kiếm.”
“Lúc trước cô nói thuốc tùy ý dùng...”
“Sau đó không phải tôi nói là tôi đùa rồi sao?”
“Ôi!”
Phương Bình thở dài một tiếng, nhà cô nhiều Tông sư như vậy, thế nào lại keo kiệt như thế.
Đang khi nói chuyện hai người đã đến cửa phòng tu luyện.
Phương Bình cũng không nói nhiều, liền bước vào bên trong.
Lần này Lữ Phượng Nhu không có đi cùng, mà đứng ngoài cửa nói: “Một mình em vào đi, tôi ở ngoài nhìn là được.”
Bà nói xong, tiện tay làm một vài động tác ở nút điều khiển bên ngoài cửa, vách tường của phòng tu luyện đột nhiên trở nên trong suốt.
Phương Bình sững sờ một chút, còn có thể chơi như vậy à?
Nếu như là một vị nữ sinh nào đó tu luyện, Phương Bình cảm thấy cởi sạch để thu luyện thì hiệu quả càng tốt, chẳng phải nói là...
Phương Bình cúi đầu nhìn một chút, nhớ lại thao tác của Lữ Phượng Nhu.