Chương 437: Lời dặn dò của đạo sư (3)
"Tóm lại, em chỉ cần cẩn thận là được, cho dù bọn họ vì cái gọi là đại cục, muốn ngăn cản con đường đột phá của tôi, cũng sẽ không cố ý ra tay với ai, nhưng có thể thấy chết không cứu, hoặc dứt khoát sắp xếp nhiệm vụ khó một chút cho em vẫn được.”
Phương Bình sợ ngây người, vậy là sao?
Vì không cho Lữ Phượng Nhu đột phá, những Tông sư này sẽ cố ý ngồi nhìn học trò của bà bỏ mạng, không đến mức đó chứ?
Theo như Phương Bình thấy, bất luận là Hoàng Cảnh hay là Ngô Khuê Sơn… đương nhiên cậu cũng không quen biết với những người này.
Phương Bình chỉ cảm thấy, những Tông sư này vì nhân loại cũng đang ra sức chém giết, trên chiến trường xông pha chiến đấu, bảo vệ quốc gia, vết thương chồng chất.
Những người này thật sự có thể làm ra những chuyện này ư?
Lữ Phượng Nhu hơi mệt mỏi nói: “Trong lòng có chút tính toán là được, nói không chừng khi tôi đột phá, nhất định sẽ xuống địa quật, không phải tôi chết thì chính là người khác chết.
Tôi chết thì tổn thất không lớn, nhưng đối phương chết thì làm sao?
Một cường giả cấp chín, một vị thành chủ, chết rồi, đại chiến e là cũng không còn xa.
Sinh linh lầm than?
Có lẽ vậy!
Nhưng có vài chuyện tôi biết, tôi vẫn phải đi làm, tôi không đại nghĩa như bọn họ, tôi chỉ biết có thù phải báo!
Tóm lại, tình hình là như vậy, ở địa quật gặp phải mấy lão già này, không có việc gì thì đừng lôi kéo làm quen.
Tông sư không phải người, ai biết bọn họ còn có tính người hay không.
Bao gồm cả cha tôi, ai biết ông ấy đang nghĩ gì?
Có lẽ đợi tôi bước vào Tông sư, tôi mới có thể hiểu được, em nhớ kỹ, mạng là của mình, tôi dặn dò em nhiều như vậy, nếu như em vẫn chết thì đừng trách tôi.”
Phương Bình trưng ra vẻ mặt như đưa đám nói: “Vốn dĩ em không sợ, nhưng nghe cô nói như vậy, bây giờ em hơi sợ rồi, cảm giác khắp nơi đều là kẻ địch, người người đều muốn mạng của em.”
“Đúng là như vậy mà.”
“Cô ơi, vậy cô có bảo bối gì bảo vệ tính mạng không? Ví dụ như quyển trục phong ấn lực công kích của cô, hoặc vũ khí bạo phát uy lực cấp Tông sư, hay là...”
Lữ Phượng Nhu nhìn cậu như kẻ ngốc, hồi lâu mới nói: “Tôi cũng muốn, nếu thật sự có, em tặng tôi một cái được không?”
“Vậy cô có thuốc không? Hay là cô cho em vài viên đi, cho em bốn năm trăm viên Hồi Mệnh Đan cũng được...”
Lữ Phượng Nhu cười nhạo một tiếng, lười biếng nói: “Không có Hồi Mệnh Đan, nhưng có một ít đồ tốt cho em.”
Nói xong, Lữ Phượng Nhu lấy bình thuốc từ trong ngăn kéo, vứt cho Phương Bình nói: “Bạo Huyết Đan, cho em đấy!”
“Bạo Huyết Đan?”
Đây là lần đầu tiên Phương Bình thấy Bạo Huyết Đan.
“Không có nhiều tác dụng lắm đâu, chỉ duy nhất một công dụng thôi, sau khi nuốt vào, khí huyết sẽ sôi trào… không, sẽ bùng cháy!
Khí huyết bùng cháy có thể bạo phát uy lực cường đại!”
“Hiệu quả của thuốc này hình như em từng thấy trên tivi thì phải...”
“Tivi cũng căn cứ vào thực tế, sau khi dùng Bạo Huyết Đan, bao nhiêu khí huyết đều sẽ bị đốt cháy đến không còn, nếu em giết không nổi kẻ địch, vậy em chờ chết đi.
Đương nhiên, em thì chưa chắc như vậy, vì vậy tôi tặng cho em.
Nếu gặp phải võ giả cấp bốn cấp năm, có thể dùng thử, đốt rụi khí huyết, em cũng chết không nổi, không phải em có khả năng hồi phục sao?”
Nói xong, Lữ Phượng Nhu hình như nhớ ra điều gì đó, bổ sung nói: “Bạo Huyết Đan sẽ đốt cháy khí huyết toàn thân trong một lần, nếu như không kịp bổ sung khí huyết duy trì sinh mệnh, vậy thì sẽ chết, còn muốn không?”
“Thuốc phải chết?” Phương Bình lẩm bẩm một câu, ý câu này quá rõ rồi, đốt sạch khí huyết trong một lần, kẻ địch không chết thì bản thân trở thành xác ướp.
“Chưa hẳn là phải chết, giết kẻ địch, ngừng bạo phát khí huyết, dùng nhiều Khí Huyết Đan, chưa chắc sẽ chết, nhưng nguyên khí bị thương là điều tất nhiên.”
Lữ Phượng Nhu nói một câu phủi bỏ trách nhiệm, sau đó nói: “Ba viên, nếu như em dùng không chết sau này có thể tự chuẩn bị cho mình nhiều một chút.”
Phương Bình cười nói: “Cô cho nhiều thêm chút, dù sao người khác ăn cũng sẽ chết...”
Thứ này tốt à nha!
Lữ Phượng Nhu tặng cậu ba viên, giúp cậu lập tức tăng lên 4,5 triệu điểm tài phú, đây là khái niệm gì?
Chứng tỏ Bạo Huyết Đan bán đi cũng không thấp hơn 2 triệu một viên.
Lữ Phượng Nhu hừ một tiếng, không thèm để ý đến cậu, thứ này không có nhiều, vốn đã ít, có đâu mà nhiều như vậy.
Người bình thường căn bản không mua được, công ty dược phẩm cũng sẽ không cố ý chế tạo loại thuốc này, ngược lại quân đội chế tạo được một ít, mấy viên thuốc này bà lấy từ quân đội.
“Nói ít thôi, ngày mai bắt đầu tu luyện chiến pháp cùng tôi, bây giờ ra ngoài.”
“Cô...”
“Ra ngoài!”
Phương Bình bất lực, chỉ có thể rời đi, có điều điểm tài phú hiện tại đã có 4,5 triệu, có thể ứng phó được một chút.
...
Bắt đầu từ ngày 5 tháng 6, Phương Bình tu luyện chiến pháp.
Bạo Huyết Cuồng Đao, Trương Định Nam giúp cậu thay đổi phiên bản mới, Phương Bình cũng bắt đầu sắp xếp lại, tu luyện lại từ đầu.
Bạo Huyết Cuồng Đao bản cũ nghe rất trâu, trên thực tế, trong số các chiến pháp trung cấp cũng chỉ bình thường.
Xuất đại chiêu cũng chính là chém liên tiếp bảy đao, đây là một vòng tuần hoàn chém liên tiếp bảy đao, từng đao đều bạo phát ở trạng thái trung bình.
Đơn giản mà nói, Bạo Huyết Cuồng Đao yêu cầu chính là bạo phát đều, chém liên tục bảy đao, bảy đao uy lực tương đương nhau, bảy đao hợp nhất mới coi là đại chiêu.
Mà Bạo Huyết Cuồng Đao phiên bản mới thì không giống như vậy.
Bạo phát chồng chất!
Sau khi Trương Định Nam bước vào cảnh giới Tông sư, ông ấy có càng nhiều ý tưởng, nghiên cứu võ đạo cũng càng sâu.
Vẫn là bạo phát bảy đao, nhưng khí huyết bạo phát từng đao chồng chất lên nhau, đao đầu tiên bạo phát 30 cal, đao thứ hai là 40 cal tiếp cho đến đao thứ bảy, càng về sau bạo phát càng mạnh.
Bảy đao, đao này mạnh hơn đao kia, thất liên trảm sẽ tăng lên dần dần, bùng nổ ra sức mạnh vượt qua cực hạn của bản thân.
Đơn chiêu, Phương Bình có lẽ một đao chỉ có thể bạo phát trăm cal khí huyết, nhưng tu luyện theo Bạo Huyết Cuồng Đao, đến đao thứ bảy, cậu có thể bạo phát ra 150 cal khí huyết.
...
Tu luyện chiến pháp, tiêu hao cũng không thấp.
Chiến pháp không phải là lý luận công pháp, mà cần thực hành thực tiễn.
Học lý luận có tốt đến đâu đi nữa, nhưng một đao chưa từng chém xuống, thì có gọi là chiến pháp không?
Mỗi lần tu luyện, Phương Bình tiêu hao rất nhiều khí huyết.
Đến trình độ như cậu, tự khôi phục khí huyết thật ra cũng cực kỳ nhanh, không giống như cảnh giới cấp một cấp hai, khí huyết tự hồi phục vô cùng chậm.
Đến cấp ba cao kỳ Phương Bình tiêu hao 100 hết cal khí huyết, sau một khắc, cậu có thể tự sản sinh 10 cal khí huyết để bổ sung.
Nhưng cho dù như vậy, thì điểm tài phú của Phương Bình vẫn giảm đi một lượng cực lớn.
Lữ Phượng Nhu cho cậu 4,5 triệu điểm tài phú, Phương Bình tiêu hao mỗi ngày trung bình hết 500 ngàn!
Nói là nhiều nhưng trên thực tế cũng chỉ đủ bổ sung 500 cal khí huyết, có điều 500 cal khí huyết bổ sung cộng thêm bản thân cũng tự hồi phục, mỗi ngày thời gian tu luyện của Phương Bình cũng không ngắn.
Lúc tu luyện, cũng không cần chiêu chiêu bạo phát khí huyết, nếu gặp phải chỗ nào khó hiểu, Phương Bình mới tiêu hao khí huyết thử rèn luyện.
Ngoài Bạo Huyết Cuồng Đao, Phương Bình cũng bắt đầu chăm chỉ tu luyện Vân Bộ.
Đánh không lại không sợ, nhưng nhất định phải chạy thoát!
Võ giả cấp ba cao kỳ, gần như đều đạt đến thung công cảnh giới Lăng Không, lúc này ưu thế về tốc độ của Phương Bình không lớn.
Cho dù chỉ là Lăng không thì người khác cũng làm được.
Vì vậy chỉ có tu luyện bộ pháp đến trình độ sâu hơn mới có thể nhanh hơn người khác.
Ngoại trừ hai môn chiến pháp, Lữ Phượng Nhu cũng đề xuất cho Phương Bình một môn chiến pháp trung cấp - Huyết Tiễn Thuật.
…
Bên cảng Tị Phong.
Lữ Phượng Nhu nhẹ giọng nói: “Đây là chiến pháp do tôi tự sáng tạo, cũng không cho ai học.”
Phương Bình nhìn phần giới thiệu chiến pháp một hồi, đây thật sự là một loại chiến pháp liều mạng!
“Ngưng tụ khí huyết, phun ra một mũi tên máu, cô ơi, công pháp này nhìn thật quen mắt...”
Phương Bình lẩm bẩm một tiếng, công pháp này thật sự rất quen mắt!