Chương 436: Lời dặn dò của đạo sư (2)
Lữ Phượng Nhu thở dài, đột nhiên nhìn Phương Bình mấy người nói: “Mấy người các em lần này muốn vào địa quật, lần đầu vào, e là nguy hiểm không nhỏ.
Phương Bình, đầu óc em linh hoạt, giữ lại chút thông minh, đừng chết.
Ngoài ra, quan sát nhiều một chút, rốt cuộc là bất ngờ hay là có người nhắm vào tôi...”
Trong lòng Phương Bình lộp bộp nhảy một cái, vội vàng nói: “Cô, không phải chứ?”
Lữ Phượng Nhu thản nhiên nói: “Ai biết được, những năm qua tôi đắc tội với không ít người.
Năm đó xảy ra chút biến cố, tôi làm không ít chuyện, mọi người ngoài mặt không để ý nhưng ai biết được trong lòng nghĩ thế nào.
Còn có, có một vài người lo lắng Lữ Phượng Nhu tôi đột phá, sẽ gây ra phiền phức lớn, liên lụy đến nhân loại, gây ra tội lỗi tày trời!
Khiến cho học trò của tôi chết đi, cũng có thể đả kích đến tôi, khiến tôi không cách nào đột phá Tông sư, đương nhiên cũng không cách nào liên lụy nhân loại.
Dùng mấy tính mạng của võ giả cấp ba để đổi lấy tương lai của nhân loại, em nói, đạo đức như vậy có đủ cao hay không?"
"Vì vậy, đầu óc mỗi người thanh tỉnh một chút, không đến nỗi sẽ ngoài mặt hại chết các em, nhưng nếu lén lút, ai cũng không biết.
Hơn nữa, võ giả tà giáo, lẽ nào thật sự là người tà giáo, người của những thế lực khác có hay không?
Giao chiến với địa quật nhiều năm, mặc dù ngôn ngữ hai bên không thông nhưng những nghiên cứu năm qua, trên cơ bản cũng có thể đoán được ý của mọi người biểu đạt, có người cho địa quật làm gian tế cũng chưa chắc không thể.
Học trò của tôi, thiên tài nhiều, chết đi một thiên tài còn đáng giá hơn so với giết được mười người tầm thường.
Nói chung, các khả năng đều có thể xảy ra.
Phải có đầu óc một chút, gặp chuyện phải nghĩ lại, 7 người, còn muốn chết mấy người?”
Lữ Phượng Nhu khẽ thở dài, tiếp tục nói: “Nhớ kỹ, vào địa quật, không được dễ dàng tin bất cứ người nào!
Đó là một thế giới không có pháp luật, ít nhất đối với chúng ta mà nói, ngoại trừ cứ điểm thì những nơi khác đều không có pháp chế.
Nhân loại có kẻ địch lớn như địa quật, đúng là không thể chịu nổi nội chiến, nhưng chỉ giới hạn trong phạm vi chu toàn đại cục, một võ giả nào đó chết ở địa quật, ai biết được chết thế nào?
Tôi không thích dùng tâm tư ác độc nghĩ về người khác, nhưng tôi không thể không nghĩ như vậy, những năm qua người chết quá nhiều, quá nhiều rồi.
Đặt biệt người bên cạnh tôi, người chết càng lúc càng nhiều.”
Phương Bình và mọi người đều trầm mặc.
“Chính là muốn nhắc nhở các em một câu, đừng có thêm người chết nữa, sắp tới Lương Hoa đừng xuống địa quật, chuẩn bị đột phá cấp bốn đi, tốt nghiệp xong thì đi nhận chức ở chính phủ, cũng đừng đi quân đội.
Hoa Bảo, Mộng Dao hai người chuẩn bị đột phá cấp ba cao kỳ.
Diệp Kình nhanh chóng bước vào đỉnh cấp ba, gần đây tình hình bất ổn, cũng đừng đi địa quật.
Còn về Phương Bình ba người, chưa từng vào địa quật, nhất định phải đi rồi, nhưng… nhớ kỹ một câu, còn mạng thì mới có tương lai!”
Lữ Phượng Nhu trầm giọng nói: “Ở trường học, những đạo sư khác sẽ nói với các em, phải dám chiến đấu, không được sợ chiến đấu, không được trốn tránh chiến đấu!
Đi địa quật, quân đội sẽ nói với các em, thà chết đứng còn hơn sống quỳ.
Nhưng nhớ kỹ lời tôi nói, tự đâm đầu vào chỗ chết là điều ngu ngốc, biết không thể địch lại, nhất định phải tìm đường sống.
Về Phương Bình tôi không quá lo lắng, Tuyết Mai, Vân Hi, hai người các em phải nhớ kỹ, sau khi vào địa quật, nhất đinh phải đi theo Phương Bình, đừng có nói với cái gì mà chết cũng không lùi!
Lúc Phương Bình chạy, các em phải chạy nhanh hơn cậu ta...”
Phương Bình nghe vậy vẻ mặt bất lực, lão Lữ là đang khen mình hay là trêu mình?
Mình có lúc nào bỏ chạy chứ?
Nhớ lúc đầu, mình cũng là cấp ba trung kỳ chiến đấu với đỉnh cấp ba, dũng mãnh như vậy sao lại biến thành Phương chạy trốn trong miệng cô rồi?
Triệu Tuyết Mai và Trần Vân Hi ngơ ngác nhìn nhau, Lữ Phượng Nhu không quản điều này, nhìn Phương Bình nói: “Những người khác tôi không quan tâm, người người đều có tâm tư, chết rồi thì bỏ đi, nhưng bạn học cùng đạo sư của em, em nhớ phải dẫn về đầy đủ!
Nếu như ngay cả đồng sư môn em cũng có thể vứt bỏ, vậy thì em không phải là người cơ trí nhìn xa trông rộng, mà là cẩu thả!
Nhớ kỹ lời tôi nói, đương nhiên nếu thật sự gặp phải nguy cơ nhất định phải chết, thoát được người nào hay người nấy, bản thân hành sự theo hoàn cảnh đi.”
Phương Bình trang nghiêm gật đầu: “Cô em vẫn chưa đến mức đó.”
Lữ Phượng Nhu tiếp tục xoa trán, qua một lúc lại nói: “Những người về trước đi, đều phải cố gắng tu luyện, Phương Bình ở lại một chút.”
Mấy người cũng không chậm chạp, nói chào một tiếng liền rời đi.
...
Bọn họ vừa đi, Lữ Phượng Nhu dựa vào sofa, trầm ngâm một lát mới nói: “Thời gian vào địa quật được quyết định rồi, ngày 20 tháng 6 chính thức tiến vào. Đường Phong dẫn đội!”
Phương Bình nghe vậy lập tức nói: “Cô ơi, thầy Đường sẽ không phải kẻ thù nhà cô chứ?”
Lữ Phượng Nhu trừng mắt nhìn cậu, tức giận nói: “Đường Sư Tử ấy hả… nói thế nào đây, chỉ số thông minh có lẽ không quá cao, nhưng nhân phẩm tốt, ông ấy dẫn đội sẽ không cố ý nhắm vào ai, hại chết ai hiểu chưa?”
“Đã hiểu!”
Phương Bình thở phào nhẹ nhõm, Lữ Phượng Nhu nói như vậy, chứng tỏ Đại Sư Tử vẫn rất đáng tin cậy.
Lữ Phượng Nhu tiếp tục nói: “Đường Sư Tử dẫn đội, thực lực của ông ấy là đỉnh cấp sáu, sự an toàn của các em vẫn được bảo đảm, không đến mức bất đắc dĩ, tuyệt đối không được rời khỏi ông ấy.”
“Vâng.”
“Nếu thật sự gặp nguy hiểm, nghĩ cách liên lạc với cha của tôi ở địa quật… đương nhiên khả năng rất thấp, địa quật rất lớn, tôi cũng không biết ông ấy ở đâu, huống hồ địa quật rất nguy hiểm, ông ấy còn sống hay không...”
Lữ Phượng Nhu khẽ lắc đầu, cha của bà vào địa quật hơn một năm chưa có tin tức rồi.
Đầu năm ngoái, bà còn gặp ông được một lần, sau đó thì không có tin tức, Lữ Phượng Nhu không biết ông chết hay sống.
Cho dù không quá chắc chắc, Lữ Phượng Nhu vẫn đem chiếc đồng hồ đưa cho Phương Bình: “Đây là của cha tôi để lại, có hình của ông, gặp được có thể nhờ giúp đỡ, gặp không được cũng không cần cưỡng cầu.”
Phương Bình nghiêm túc nhận đồng hồ, đây có thể là tín vật của Tông sư đỉnh cấp bảy, may mắn có thể gặp được, phải lừa lấy chút lợi ích.
“Ngoài ra… nhớ kỹ, em bảo vệ Tuyết Mai một chút là được, còn về Trần Vân Hi, khi em gặp phải phiền phức có thể chạy cùng em ấy.”
“Dạ?”
“Trần gia đời thứ ba chỉ có duy nhất một cô cháu gái, lão Trần có sáu bảy đứa cháu trai nhưng chỉ có duy nhất một đứa cháu gái, có lẽ sẽ sắp xếp một vài người, trước đó tôi muốn em bảo hộ em ấy, thật ra muốn nói cho em biết, cơ hội sống sót của em ấy lớn hơn em.”
“Đã hiểu!”
Phương Bình đồng ý một cách vui vẻ, nếu thật sự gặp phải phiền phức cũng có đường lui.
Lữ Phượng Nhu suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Đề phòng mấy vị Tông sư Ma Võ, ngoại trừ lão hiệu trưởng, những người khác đều phải đề phòng.”
Phương Bình hoàn toàn bối rối.
Là ý gì?
Lữ Phượng Nhu thản nhiên nói: “Mấy đại Tông sư của Ma Võ bao gồm Ngô Khuê Sơn, đều kiên định quốc gia làm trọng, nhân loại hàng đầu, những cái khác xếp thứ hai, hiểu ý của tôi không?”
“Không hiểu lắm.”
“Ngu ngốc!”
Lữ Phượng Nhu mắng một tiếng cau mày nói: “Chính là vì đại cục, bọn họ có thể hy sinh một vài thứ không quan trọng khác, em nằm trong phạm vi nhỏ không quan trọng đó.
Chuyện của em không rõ, ai biết được bọn họ nghĩ thế nào.
Đương nhiên khả năng này không phải quá lớn, dù sao em là sinh viên của Ma Võ, lực lượng tinh thần không yếu, có hy vọng trở thành Tông sư, vì đại cục bọn họ cũng sẽ lựa chọn bảo vệ em.
Nhưng điều tôi lo lắng không phải cái đó, mà là...”
Phương Bình vội vàng nói: “Cô đang lo lắng cái gì?”
Ánh mắt Lữ Phượng Nhu lúc sáng lúc tối, hồi lâu mới nói: “Vì nhân loại, vì đại cục, vì vậy Lữ Phượng Nhu tôi tốt nhất là đừng trở thành Tông sư.
Mà trở thành Tông sư cần tinh khí thần hợp nhất.
Chết thêm mấy học trò, có lẽ tôi sẽ bị đả kích, tinh khí thần từ đầu đến cuối không cách nào sung mãn, hiển nhiên không cần nói đến chuyện đột phá.
Những điều này là tự tôi suy đoán, nhưng chưa chắc không có khả năng xảy ra."