Chương 452: Thành Hy Vọng
Lúc này, Phương Bình và mọi người đã tiến vào địa quật hơn một giờ.
Mọi người tụ họp ở một phòng họp, nhìn như một nhà xưởng trống rỗng bị bỏ hoang… gọi là phòng họp đúng là quá cân nhắc rồi.
Phương Bình cảm thấy hơi bó tay, từ bên ngoài chuyển bàn ghế vào đây chắc cũng không phiền chứ?
Sao cứ nhất định phải đứng khổ như thế chứ!
Đúng, mọi người bây giờ chỉ có thể đứng, đương nhiên, nếu có ai muốn ngồi trên đất cũng không ai ngăn.
"Hoan nghênh các bạn học sinh đã đến nơi này!"
Tướng quân Hứa, tên đầy đủ là Hứa Mạc Phụ, võ giả đỉnh cấp sáu, là người phụ trách Quân đội cấp cao nhất tại Ma Đô địa quật.
Trên thực tế, Ma Đô địa quật có Tông sư tọa trấn, nhưng công việc Quân sự hằng ngày cần xử lý, bao gồm sắp xếp võ giả, quy hoạch thành trấn, đều do Hứa Mạc Phụ phụ trách.
Lần này, Ma Võ có trăm vị học sinh võ giả tiến vào, đối với thành Hy Vọng mà nói, cũng là chuyện lớn.
Ở thành Hy Vọng, có hơn 50.000 binh lực, trong đó có một đội gần 5000 người là võ giả quân độ, đa số là cấp một.
Mà các võ giả từ bên ngoài tới, thông thường nhiều nhất cũng sẽ không vượt quá 3000 người.
Không phải lúc đại chiến, võ giả cũng cần nghỉ ngơi, lượng võ giả hằng ngày trong thành cũng sẽ không vượt quá 8000 người, chênh lệch này so với thành Thiên Môn đúng là không nhỏ.
Đối phương có 200.000 binh lực có thể điều động bất cứ lúc nào, có gần 20.000 võ giả, đó là chưa tính võ giả tự do trong thành Thiên Môn.
Đội ngũ võ giả trăm người, ngoại trừ Quân đội, cũng chỉ có võ đại mới có, ngay cả cục điều tra và truy bắt cũng khó mà chiêu đủ người.
Võ giả cấp hai, thực ra thực lực cũng không tính quá yếu, ít nhất cũng mạnh hơn một số võ giả ở quân đội, đương nhiên, nếu đánh nhau thật, những võ giả cấp hai mới chân ướt chân ráo bước vào địa quật lần đầu, không hẳn là đối thủ của của những võ giả quân đội cấp một kia.
Hứa Mạc Phụ chào hoan nghênh một câu, sau đó áy náy tiếng nói: "Điều kiện đơn sơ, cũng đều là võ giả, nên ít đi một số lễ nghi phiền phức.
Ở thành Hy Vọng, mục đích của chúng ta chỉ có một!"
Giọng Hứa Mạc Phụ trầm xuống, lớn tiếng nói: "Giết địch!"
"Cách chúng ta hơn 80km là thành Thiên Môn. Hằng năm, thành Thiên Môn đều phát động tấn công quân sự với thành Hy Vọng, nhiều thì hơn 10 lần, ít thì 3, 5 lần.
Mỗi lần đều là huyết chiến!
Ngoài ra, nhân loại địa quật ở thành Thiên Môn không thuộc hàng ngũ quân đội, nhưng những người này cũng sẽ tấn công thành Hy Vọng, tàn sát vô số người của chúng ta!
Chúng ta không thể tấn công thành Thiên Môn, chỉ có thể lựa chọn phòng thủ, nhưng chúng ta cũng sẽ không ngồi chờ chết, chúng ta phái tiểu đội và trung đội võ giả đánh nhau với bọn họ ở khu vực dã ngoại!
Ra khỏi thành Hy Vọng, 10km, lúc nào cũng có thể gặp phải võ giả địa quật, tiểu đội quân nhân địa quật. Chém giết mọi lúc mọi nơi là chuyện bình thường ở địa quật.
Ở đây, các em không giết bọn họ, bọn họ sẽ giết các em!
Một khi võ giả và quân đội rải rác của đối phương tiến hành công kích tuyến phòng ngự của chúng ta, thành Thiên Môn nhìn thấy có cơ hội, bọn họ sẽ nhanh chóng đưa đại quân tới, đại chiến bùng nổ!
Bắt đầu từ cuối năm ngoái đến bây giờ, cũng đã được nửa năm, tốc độ phát động chiến tranh của thành Thiên Môn càng lúc càng nhanh, hai bên đã đại chiến 6 lần, đánh nhỏ lẻ vô số!
Trước đó, đối phương thậm chí có cường giả lẻn vào thành Hy Vọng, đột phá tuyến phòng ngữ, giết một đường vào đường hầm không gian.
Một khi để những cường giả này lao ra đường khỏi đường hầm, tiến vào Trái Đất, đặt chân đến Ma Đô, đối với nhân loại chúng ta mà nói, đó chính là tai hoạ ngập trời!
Ma Đô là thành phố phồn hoa tấp nập nhất của Hoa Quốc, dân số mấy triệu người.
Cường giả cấp cao đánh tới mặt đất, chúng ta không có cách nào sử dụng vũ khí có tính sát thương lớn để giết chết đối phương, chỉ có thể để cường giả chém giết, nhưng như vậy cũng sẽ gây nên tử thưởng vô số…
Cho nên, thỉnh thoảng chém giết, dọn dẹp một phần võ giả, bao gồm quân đội của đối phương chính là nhiệm vụ thiết yếu của chúng ta.
Điều động nhân sự quy mô lớn tương đương với bùng nổ đại chiến, chúng ta thực ra không hy vọng bùng nổ chiến trang quy mô lớn… dù sao thì thực lực của chúng ta cũng có thu kém đối phương.
Dùng tiểu đội võ giả đánh giết võ giả địa quật là chính, đó cũng là phương án chúng ta áp dụng nhiều năm nay.
Cho nên, võ giả đối với địa quật mà nói, vô cùng quan trọng. Võ giả võ đại thực lực mạnh mẽ, càng là nhân tố hỗ trợ quan trọng giúp chúng ta chiến thắng.
Đánh giết được một vị võ giả trung cấp, cao cấp của đối phương, so với thắng một trận đại chiến càng giúp mọi người phấn chấn hơn…"
Hứa Mạc Phụ nói một hồi, cuối cùng nói: "Lần này, các em tiến vào địa quật,nhiệm vụ chủ yếu chính là làm quen địa hình và hoàn cảnh nơi đây.
Quân đội sẽ không cho các em bất cứ nhiệm vụ nào, thế nhưng, ở địa quật, gặp phải đại chiến, võ giả trong thành nhất định phải nghe theo mệnh lệnh!
Ở địa quật, ngoại trừ giết địch, một việc khác chính là thăm dò.
Thăm dò những khu vực không biết, phát hiện những tài nguyên hữu dụng có thể chế tạo vũ khí, chế tạo dược phẩm, đây cũng là một dạng cống hiến cho nhân loại.
Nhưng mà tôi không đề nghị các em bây giờ thăm dò các khu vực không xác định, không tới võ giả trung cấp, các khu vực không xác định này vô cùng nguy hiểm.
Ngoại trừ thành Thiên Môn ở phướng Bắc, ở hai bên hông thành Hy Vọng, tiếp tục đi về phía trước chừng mấy trăm dặm (1), sẽ gặp các thành trì khác. Quân đội cũng không hy vọng bùng nổ xung đột lớn với các thành xung quanh.
Cho nên đánh giết các thôn làng ngoài thành thì được, nhưng nếu chưa qua cho phép, không được tuỳ tiện tấn công hoặc gây hấn với những thành khác!"
Nói đến đây, Đường Phong nói bổ sung: "Có nhiều khi, các em hận nhân loại địa quật, điều đó chúng tôi có thể hiểu được, nhưng nếu tuỳ tiện tấn công hoặc kiếm chuyện khiêu khích các thành khác, một khi các thành nhất trí đồng lòng đối phó chúng ta, vậy thành Hy Vọng sẽ gặp nguy hiểm.
Đừng vì những chuyện bé phá ra to, khiến chúng ta phải chịu tổn thất không thể cứu vãn…"
"Thưa thấy, vậy nếu ở dã ngoại gặp phải những người của thành trì khác..."
"Giết!"
Đường Phong bình tĩnh nói: "Chúng ta không tấn công bọn họ, là vì đại cục, nhưng gặp ở dã ngoại vậy thì phải giết. Dù sao các em cũng khó có thể phân biệt được những võ giả này xuất thân từ nơi nào. Ở dã ngoại gặp phải nhân loại địa quật, chỉ một chữ - giết!"
Nói xong, Đường Phong lại nói: "Lần này mang mọi người đi vào, đoàn đội trăm người quá bắt mắt. Như vậy đi, 3 ngày đầu, chúng ta chủ yếu sẽ làm quen khu vực thành Hy Vọng và 10 km xung quanh thành, tìm hiểu và nhận biết các cứ điểm quân sự và cứ điểm tiếp viện võ giả trong bán kính 10 km.
Lúc này, an toàn của các em được đảm bảo ở mức nhất định.
Sau 3 ngày, tôi dẫn các em đi ra khỏi khu vực an toàn của thành Hy Vọng, tiến vào bán kính 30 km, bắt đầu thăm dò.
Giai đoạn này kéo dài một tuần!
Sau 10 ngày này, mọi người được tự do hoạt động!
Lúc đó, bất kể các em tham gia tác chiến dã ngoại, hay là thăm dò khu vực chung quanh, thậm chí thăm dò khu vực không xác định, tôi cũng không ngăn cản.
Bao gồm tham dự phối hợp chiến đấu với quân đội, cũng có thể.
Cho các em tự do hoạt động 10 ngày. Sau khi kết thúc 20 ngày này, chúng ta ra địa quật."
Mọi người hiểu rõ, cũng biết sắp xếp lịch trình như thế nào.
Phương Bình cũng không quan tâm chuyện này, vội vàng nói: "Thầy ơi, vậy những gì thu được ở địa quật đều là của mình sao?"
"Đương nhiên."
"Gần đây có vị trí của mỏ đá năng lượng nào không ạ?"
Đường Phong sửng sốt một chút, Hứa Mạc Phụ cũng thấy buồn cười, khẽ cười nói: "Có, cách nơi đây về hướng Bắc, đi chừng 70 km, có một mỏ đá năng lượng nho nhỏ.
Mặc dù nói là nhỏ, nhưng khối lượng đá năng lượng ở mỏ này không kém 1000 kg!
Độ tinh khiết cũng không quá thấp."
Phương Bình yên lặng tính toán, đá năng lượng tính giá trị theo gam, 1000 kg, tương đương 1.000.000 gam!
Dù là đá năng lượng có độ tinh khiết thấp nhất… cũng có trị giá một triệu điểm thưởng rồi!
Đương nhiên, Phương Bình cũng không ngốc, suy nghĩ một chút bỗng nhiên nói: "70 km về hướng Bắc? Vậy chẳng phải là cách thành Thiên Môn 10 km thôi sao?"
"Đúng, hơn nữa bên kia có 5 vị võ giả cao cấp toạ trấn ở thành Thiên Môn!"
---
(1) 1 dặm = 1,61 km.