Chương 454: Đêm đầu tiên
Nữ võ giả nói tiếp: "Ngoài ra, ở chỗ này, mang nhiều vật tư sinh hoạt qua, thực ra cũng rất khó thông qua xét duyệt của quân đội, quân đội không đồng ý để võ giả hưởng thụ quá mức ở địa quật.
Từ lúc các vị tiến vào, ngoại trừ một dố lương khô, bánh quy, dược phẩm… những vật khác tôi nghĩ đều bị giữ lại bên ngoài chứ?
Cho nên ở đây, muốn ăn ngon, đa số mọi người sẽ đi dã ngoại tìm kiếm.
Hơn nữa, động thực vật ở địa quật quanh năm suốt tháng đều hấp thu năng lượng từ ánh mặt trời, trên người đều có năng lượng nhất định…”
Phương Bình chờ cô ta nói một hồi, sau đó ngắt lời nói: "Cho nên cơm nước cực đắt vậy hả?"
Phương Bình không nói gì, không phải cực đắt, mà đắt không biên giới rồi.
Ăn cơm ở đây không quẹt thẻ được… không có máy quẹt thẻ.
Nhưng đối phương chấp nhận tiền mặt, dược phẩm, đá năng lượng.
Phương Bình nhìn lướt qua, chủ yếu là lấy dược phẩm làm đơn vị tính tiền, chủ yếu dùng Khí Huyết Đan. Một món ăn thông thường đều cần 3 - 5 viên Khí Huyết Đan phổ thông.
Cho dù Trần Vân Hi nhiều tiền lắm của, nhưng cô nàng đi vào địa quật cũng không thể mang theo quá nhiều dược phẩm, hơn nữa, dược phẩm mang theo là thuốc cứu mạng.
Không phí lời nói chuyện với đối phương nữa, Phương Bình đứng dậy đi ra ngoài, những người khác cũng hơi xấu hổ, Trần Vân Hi càng thảm, mặt đỏ ửng như mới bị luộc vậy.
Thật là mất mặt!
Nói là trả tiền mời mọi người, kết quả vừa lên bàn ngồi, lại bị giá cả dọa chạy mất dép.
Ở bên ngoài, dù thật sự ăn một món giá mấy triệu, cô cũng trả được.
Nhưng ở nơi này, ai lại cầm tiền mặt đi vào?
Dược phẩm, thuốc thang trên người có hạn, cũng không thể vì ăn một bữa cơm mà tiêu phí dược phẩm cứu mạng được.
…
Phương Bình lẫm liệt bước đi ra ngoài, những người khác hầu như bỏ chạy trối chết.
Vị nữ võ giả tiếp đón bọn họ cảm thấy hơi tiếc nuối, cũng không nói gì, đương nhiên, cũng không dám nói lung tung.
Võ giả tiến vào địa quật, đi theo nhóm, lại còn trẻ như vậy, hầu như đều là học sinh võ đại.
Võ đại, bất kể là ở địa quật hay ở bên ngoài, đều là thế lực bá chủ.
Số lượng võ giả võ đại, nếu như tính cả học sinh đã tốt nghiệp, so ra còn nhiều hơn quân đội nhiều, vô số nhân vật bá chủ đều tốt nghiệp từ võ đại, nếu chỉ vì chuyện nhỏ như hạt vừng hạt thóc mà gây sự với học sinh võ đại, hậu quả khó lường.
…
Ra khỏi khách sạn, Trần Vân Hi lúng túng nói: "Thực ra… thực ra cũng có thể ăn một bữa…"
Phương Bình bĩu môi nói: "Thôi quên đi, chưa kiếm được tiền đã tiêu tiền, không phù hợp với dự tính ban đầu của chúng ta. Nếu như kiếm được nhiều tiền, ăn một bữa thì cứ ăn một bữa thôi, còn bây giờ về gặm lương khô đi vậy."
Vừa đi ngược về Phương Bình đánh giá bốn phía, thường sẽ thấy vài tiểu đội của quân đội đi tuần trên đường phố.
Ngay vào lúc này, cổng thành phía bắc cách bọn họ không xa bỗng nhiên mở rộng.
Rất nhanh, nhóm Phương Bình nghe có người bàn tán: "Đó là Diêu Thành Quân?"
"Là cậu ấy, trở về thì trở về, khí thế đúng là không nhỏ."
Ven đường có vài người đi dạo, nhìn cũng rất trẻ, hẳn là đều đến từ võ đại, là sinh viên Ma Võ hay là sinh viên trường khác, nhóm Phương Bình cũng không nhìn ra được.
Nhóm Phương Bình cũng không xem đây là chuyện gì to tát, ngay khi đang định rời khỏi, bên cổng bắc bỗng nhiên truyền đến một trận hoan hô ầm trời.
"Vạn thắng!"
"Vạn thắng!"
"..."
Tiếng reo hò mạnh mẽ đến từ chiến sĩ và võ giả phòng ngự trên tường thành.
Rất nhanh, thông tin từ bên cổng bắc như gió truyền tới.
"Đô thống Diêu lần này ra ngoài, trảm địch vô số, đánh giết một vị cường giả cấp năm, giết năm vị cường giả cấp bốn!
"Đánh giết một tiểu đội mật thám của thành Thiên Môn!"
"Những nhiệm vụ gần đây của Đô thống Diêu gần đây đều có thu hoạch tốt, danh xưng đệ nhất thiếu niên quả nhiên danh bất hư truyền!"
Có người không phục nói: "Đó là do mấy anh chị cường giả cấp năm trường tôi đã tốt nghiệp rồi, đi đến những nơi khác rồi."
"Cậu cũng nói đó, tốt nghiệp rồi, vậy thì không tính là người của Võ đại, huống hồ, Diêu Thành Quân mới đến đỉnh cấp bốn, trong cảnh giới cấp bốn, võ đại cũng không có địch thủ chứ?"
"Hừ! Lý Hàn Tùng - Kinh Võ, Vương Kim Dương - Nam Võ, Trần Văn Long - Ma Võ, Lưu Thế Kiệt - Hoa Quốc Võ Đại... Không ai yếu hơn cậu ta cả!"
"..."
Phương Bình đứng cạnh hình như nghĩ tới điều gì, nghiêng đầu nhìn về phía những người khác, nói: "Diêu Thành Quân, có phải chính là người đứng đầu bảng xếp hạng võ giả sơ cấp khi chúng ta vừa mới tham gia lớp huấn luyện đặc biệt phải không?"
Lúc trước, vì chuẩn bị thi đấu giao lưu, bọn họ tham gia lớp huấn luyện đặc biệt, trường học phát cho bọn họ bảng xếp hạng võ giả sơ cấp.
Phương Bình nhớ, lúc đó Vương Kim Dương xếp hạng 27.
Mà Diêu Thành Quân hình như là người xếp hạng nhất trong bảng xếp hạng võ giả sơ cấp toàn Hoa Quốc.
Những người khác, cũng có nghe thấy.
Trần Văn Long - Ma Võ, lúc đó xếp hạng 16, cao hơn Vương Kim Dương vài hạng, Lý Hàn Tùng - Kinh Võ, hình như xếp hạng cao hơn Trần Văn Long.
Bảng xếp hạng kia từ hồi mới khai giảng không lâu, hiện tại cũng qua gần một năm rồi.
Lúc đó, những người được nhắc đến kia đều là võ giả đỉnh cấp ba, hơn nữa là nhóm người cực mạnh trong số các võ giả đỉnh cấp ba.
Vương Kim Dương cầm đao khiêu chiến thẳng về phía bắc, cũng mới chỉ xếp hạng 27, có thể thấy được mức độ uy tín cao của bảng xếp hạng này.
Hiện tại, nghe người khác nói vậy, Diêu Thành Quân đã bước vào đỉnh cấp bốn rồi?
Tốc độ này, cực nhanh!
Vương Kim Dương xương tuỷ ngọc hoá hình như cũng mới chỉ bước vào cấp bốn cao kỳ, cũng chưa chắc đã tiến vào cao kỳ. Còn Lý Hàn Tùng là võ giả cấp bốn cao kỳ, thông tin này lúc trước nghe Giang tổng của Quỹ hội trường Tân Võ nói.
Triệu Lỗi khẽ gật đầu nói: "Là anh ấy, không ngờ anh ấy đảm nhiệm chức Đô thống trong Quân đội, tôi quen anh ấy."
"Cậu quen anh ấy?"
"Từng tiếp xúc mấy lần, anh ấy là đàn anh trường cấp ba với tôi, lớn hơn tôi hai khoá. Lúc tôi lớp 10, anh ấy lớp 12, là nhân vật nổi tiếng của trường tôi thời đó.
Lúc tôi vào trường, anh ấy đã thành võ giả, lúc thi tốt nghiệp trung học, hẳn là đạt đến võ giả cấp một trung kỳ, thậm chí là cao kỳ.
Nhưng mà nghe nói anh ấy không vào võ đại, mà đi học ở trường quân đội."
"Trường quân đội?"
Phương Bình hơi sửng sốt, cậu có chút khái niệm về thông tin này, nhưng không biết nhiều, suy nghĩ một chút mới nói: "Nghe nói Quân bộ tự chọn lựa thanh niên và chiến sĩ, quân nhân trẻ tuổi đưa vào trường quân đội bồi dưỡng, có thật không?"
Triệu Lỗi kinh ngạc nói: "Không nên sao? Quân đội nhiều võ giả như vậy, luôn luôn có vài người tài năng xuất chúng, được bồi dưỡng thành tướng quân, tiến vào trường quân đội cũng là chuyện đương nhiên thôi mà.
Trường quân đội không nhiều, cũng không chiêu sinh, hình như chỉ có 3 trường quân đội thì phải.
Ba của Diêu Thành Quân là một vị Tướng quân, cũng là võ giả cấp sáu, cho nên anh ấy vào trường quân đội học tập cũng không có gì kỳ lạ…"
"Vậy tại sao Cố Hùng lại không vào trường quân đội?"
Triệu Lỗi lạnh nhạt nói: "Mỗi người có sự lựa chọn riêng, không nhất thiết phải vào trường quân đội chứ? Huống hồ vào trường quân đội cũng có nghĩa là sau khi tốt nghiệp, nhất định phải ở lại phục vụ quân đội, có vài người không thích bị ràng buộc."
"Nói như vậy, Diêu Thành Quân bây giờ là đệ nhất thanh niên của ba trường quân đội rồi?"
"Không biết, bảng xếp hạng cấp bốn mới nhất vẫn chưa ra, chúng tôi cũng không thấy."
Triệu Lỗi lắc đầu, bảng xếp hạng này hiện này còn chưa chính thức công khai. Hiện tại chỉ mới công khai bảng xếp hạng Tông sư và bảng xếp hạng võ giả võ đại sơ cấp.
Phương Bình không hỏi tiếp nữa, cậu quay đầu liếc mắt nhìn cổng bắc.
Lúc này, bên cổng bắc, một vị quân nhân mặc trang phục sặc sỡ, trong tay cầm trường thương, sải bước đi tới, theo sau còn có thêm vài vị quân nhân, trong tay đều cầm theo mấy cái bọc, trên người vết máu loang lổ, đứng từ xa vẫn nhìn thấy.
"Đội ngũ của trường quân đội?"
Phương Bình nói thầm một tiếng, sau đó làu bàu nói: "Đều là Đô thống rồi?"
Chức Đô thống trong quân đội tương đương với chức Đề đốc tại địa phương.
Lúc trước, Trương Định Nam đã đồng ý, sau khi Phương Bình tốt nghiệp, nếu cậu trở về Nam Giang, sẽ cho cậu làm Đô thống tại quân đội Nam Giang.
Theo lời của Triệu Lỗi, Diêu Thành Quân chỉ cao hơn bọn họ hai cấp, không biết ở trường quân đội học mấy năm, nhưng chắc là vẫn chưa tới lúc tốt nghiệp.
Bây giờ đã là Đô thống, vậy sau khi tốt nghiệp thì sao?