Chương 460: Nhớ kỹ, đừng chạy lung tung!
Những người khác đều không hé răng nói lời nào, Phương Bình không tới thực ra cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người, mặc dù Đường Phong nói cho phép Phương Bình ở lại nhóm võ giả cấp hai, nhưng mọi người đều nghe hiểu, đó là thầy ấy cố ý khiêu khích, kết quả Phương Bình đúng là ở lại thật, thật ngoài dự đoán.
...
Dốc hết sức đi đường, tốc độ của Phương Bình phóng đi cực nhanh, dù không tiêu hao khí huyết, nhưng thể chất của Phương Bình đã được cải tạo lại một lần khi đột phá cấp ba cao kỳ, nên thể chất của cậu cũng mạnh hơn so với võ giả bình thường.
Tiện tay hạ đao chém đứt một nhánh cỏ dại trước mặt, Phương Bình giương mắt nhìn chung quanh, căm giận nói: "Khốn khiếp, chơi mình mà!"
Tốc độ di chuyển của cậu đã cực nhanh, vẫn không thể đuổi theo kịp đội ngũ, hiện tại e là sắp ra ngoài phạm vi 30km rồi chứ?
Phía trước, Phương Bình đã phát hiện một chút dấu vết lưu lại, chứng tỏ nơi đây từng xảy ra chiến đấu.
Cỏ dại tán loạn, trong bùn đất mơ hồ được ngâm trong máu trong suốt thời gian dài.
"Đây là chiến trường thịt xay?"
Phương Bình lẩm bẩm một tiếng, khi đi học, giáo viên đã giới thiệu qua, ra khỏi thành hơn 30km được gọi là khu vực chiến trường thịt xay.
Ở đây, nhân loại võ giả thường xuyên chiến đấu với võ giả của thành Thiên Môn, song phương chém giết không ngừng.
Qua nhiều năm như thế, số lượng võ giả song phương ngã xuống trên mặt đất này từ lâu đã vượt qua mấy chục ngàn người.
Mấy chục ngàn võ giả, không phải người bình thường, mấy chục ngàn võ giả thành lập quân đội, phối hợp cường giả cao cấp, đủ để hủy diệt một nhánh quân đội trên triệu người bình thường.
"Đến chiến trường thịt xay vẫn không gặp... Lẽ nào... Mình đi hơi lệch phương hướng rồi?"
Phương Bình không xác định, tự hỏi một câu, dù sao cũng không có con đường mòn để đi theo, ở nơi hoang dã này, cũng chỉ có một số ít người đi lâu thành đường, võ giả rất hiếm khi đi một đường cố định.
Phương Bình vừa mới đi theo con đường nhỏ kia, số người đi qua đi lại có lẽ không nhiều, cậu cũng vì nhìn thấy Đường Phong dẫn nhóm đi theo hướng này, mới đi dọc theo con đường nhỏ không rõ lai lịch này để chạy tới.
"Lẽ nào bọn họ đổi đường rồi?"
Phương Bình không quá chắc chắn: "Vậy bây giờ mình nên làm gì đây?"
Phương Bình có chút đau đầu, ở nơi hoang tàn vắng vẻ này, đội ngũ của Đường Phong cũng không nhiều, một khi đổi đường, mình biết đi đâu tìm bọn họ.
Dù nói chiến trường thịt xay ở ngoài phạm vi bán kính 30 km, nhưng đây là một khoảng cách tương đối, hơn nữa, tên gọi chiến trường thịt xay cũng chỉ là gọi chung, khu vực này rất rộng, có thể nói mấy trăm dặm ngang dọc đều là phạm vi của chiến trường thịt xay.
Địa quật hoang vắng, trong mấy chục km xung quanh không có bóng người, quá thưa thớt rồi.
"Hay là... về thành Hy Vọng trước?"
Phương Bình cân nhắc trong lòng một hồi: "Hay là trước hết tìm giết mấy cái võ giả địa quật rồi trở về nhỉ? Miễn cho những người kia lại coi mình là đồ mèo lười?"
Cũng đã đến chiến trường thịt xay, liền như thế đi thẳng về, hai tay trống trơn, cũng không còn gì để nói.
Chiến trường thịt xay là khu vực hoạt động của võ giả trung cấp, sơ cấp, rất hiếm thấy võ giả cấp năm, cấp sáu.
"Chỉ cần không gặp phải võ giả đỉnh cấp sáu như Đại Sư Tử… không hẳn là chạy không thoát…"
"Cũng được, giết mấy tên võ giả đỉnh cấp ba rồi trở về, cũng để cho mấy tên khốn j khiếp kia biết, mình giết võ giả đỉnh cấp ba còn nhiều hơn số lượng bọn họ gặp được!"
...
Tiến vào phạm vi chiến trường thịt xay, cỏ cây nơi đây thưa thớt đi nhiều, võ giả đánh nhau quanh năm suốt tháng, khiến chiến trường thịt xay như một khối đất trống, phóng mắt nhìn quanh đều có thể nhìn thấy một vài cái hố trống.
Phương Bình thả nhẹ bước chân, tập trung tinh lực, quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Trước đó ở chung đội với mọi người, có hai vị đạo sư trung cấp đi theo, nhóm gần trăm học sinh, bất cẩn một chút thì không sao.
Hiện tại cậu chỉ có một mình, độ nguy hiểm là tăng lên nhiều.
"Ai?"
Phương Bình bỗng nhiên khẽ quát một tiếng, nâng đao muốn bổ xuống.
Chờ một hồi, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Phương Bình lúc này mới thả trường đao xuống, không có động tĩnh, hẳn là không có ai ở đây rồi.
"Võ giả địa quật nghe hiểu được mình nói cái gì sao?"
"Hẳn là được thôi, nói có một chữ mà..."
Xung quanh quá mức yên tĩnh, khiến Phương Bình có chút bất an, cậu đành phải tự an ủi mình vài câu, làm giảm bớt loại cảm giác bất an này.
Cảnh giác nhìn bốn phương tám hướng hơn 10 phút, Phương Bình không nhìn thấy một cái bóng nào, cậu lập tức ủ rũ.
"Hay là đi về trước?"
Phương Bình nhìn bốn phía một chút, có chút xúc động muốn đi về.
Mọi người ở dã ngoại luôn luôn có thể gặp phải kẻ địch bất cứ lúc nào, tinh thần luôn luôn căng thẳng, rất khó chịu.
Ngay lúc ý nghĩ Phương Bình thả trôi về nơi nào đó, hơi buông lỏng cảnh giác, trong bụi cỏ bên trái bỗng nhiên lóe lên một vệt sáng!
Sau một khắc, tóc gáy Phương Bình dựng lên, vội vàng lui tránh!
"Phập!"
Tiếng da thịt nứt toác truyền đến, đồng tử Phương Bình co lại, hai chân chuyển động, nhanh chóng lùi về sau!
Mà người tập kích núp trong bụi cỏ cũng nhanh chóng đuổi theo, tốc độ lại không bằng Phương Bình, mắt thấy Phương Bình đã lui ra khỏi phạm vi công kích, vị nam tử tóc dài núp trong bụi cỏ bước ra, ánh mắt lóe lên một tia không cam lòng, sau đó lại nhanh chóng lui về trong bụi cỏ, chớp mắt biến mất khỏi tầm nhìn.
Lòng Phương Bình vẫn còn sợ hãi, sờ sờ cổ họng của mình, trên tay có chút ẩm ướt, chảy máu rồi.
Đối phương tập kích, một kiếm kém chút đâm thủng cổ họng của hắn.
Yết hầu, đối với võ giả sơ cấp mà nói, cũng là một trong những nhược điểm trí mạng.
Mồ hôi lạnh trên đầu Phương Bình tí tách lăn xuống, sau đó vô cùng nổi giận, đối phương có lẽ còn không tới cấp ba cao kỳ, vậy mà kém chút nữa giết mình với một kiếm!
"Muốn chạy!"
Trong lòng Phương Bình nổi giận, sau một khắc, cậu nhanh chóng đuổi theo vào trong bụi cỏ.
Mới vừa chui vào bụi cỏ, ánh kiếm lại lần nữa lóe lên!
Đối phương không chạy, đang đợi Phương Bình!
Lần này Phương Bình lại không hốt hoảng, không loạn, hơi nghiêng đầu, chớp mắt né được đường kiếm bén nhọn của đối phương. Sau một khắc, Phương Bình cũng không nhìn thấy rốt cuộc đối phương ở đâu, nhưng theo lực lượng tinh thần cảm ứng được phương hướng khí huyết của đối phương, trường đao bổ xuống như sét giáng!
"Phốc!"
Một tiếng động trầm thấp vang lên, trường đao chém vào da thịt, Cỏ dại trước mặt Phương Bình ngã rạp, mà lưỡi đao của cậu cũng chém người kia thành hai nửa.
"Mẹ kiếp, thật sự cho rằng tao không cảm ứng được mày chắc?"
Phương Bình mắng một câu, trước đó cậu không có chuẩn bị gì, hơn nữa, đối phương thu lại khí huyết, cho nên cậu mới bị tập kích thành công.
Nhưng từ khi lực lượng tinh thần đột phát 500 hz, tuy rằng Phương Bình vẫn chưa thể phóng lực lượng tinh thần áp chế kẻ địch, nhưng chỉ cần hơi hơi khuếch tán lực lượng tinh thần, có thể cảm ứng được sóng dao động mãnh liệt của hạt năng lượng, khí huyết thực ra cũng là một dạng hạt năng lượng.
Khoảng cách của đối phương gần Phương Bình như vậy, dù cho đã thu lại khí huyết, trong mắt Phương Bình, đó cũng vẫn là con đom đóm le lói trong đêm tối mù mịt.
Một đao đánh chết đối phương, Phương Bình chém sạch cỏ dại xung quanh, tạo thêm một khu vực đất trọc nhỏ cho chiến trường thịt xay.
Tạo một khoảng không gian để né tránh kịp thời, Phương Bình lúc này mới tiến lên kiểm tra người mình vừa mới đánh chết.
...
Tóc dài ngang vai, trước đó hẳn là được cột lên, lúc này lại tán loạn trên mặt đất, một đao của Phương Bình, cấp ba cao kỳ trở xuống khó có thể chịu được, đầu đối phương đã sớm bị chia làm hai nửa.
"Tóc đen..."
Phương Bình nửa quỳ nửa ngồi, quan sát một hồi: "Giống nhân loại… à không, giống người Châu Á."
Thi thể nằm dưới đất, tóc đen, da vàng, đại khái từ 25-30 tuổi.
"Thực lực cấp ba sơ kỳ… Lá gan không nhỏ nha, dám đánh lén cấp ba cao kỳ…"
Đương nhiên, đối phương không hẳn nhìn ra thực lực của Phương Bình. Phương Bình nhìn rất trẻ, cũng không lão luyện như những võ giả thường xuyên ra vào địa quật. Nhìn giống tay mơ, đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến đối phương tập kích cậu.
Phương Bình lật lật xem xem thi thể một lượt, tìm được một cái túi tiền, lấy túi vải để qua một bên, không vội kiểm tra.
Túi vải và trường kiếm của đối phương chính là chiến lợi phẩm cậu thu được lần này.
Phương Bình lại kiểm tra quần áo và giày dép của đối phương, quần áo hình như là vải bố bình thường, đôi giày được làm bằng da, không biết là da sinh vật nào, cái này Phương Bình cũng không phân biệt được.