Chương 461: Nhớ kỹ, đừng chạy lung tung! (2)
Phương Bình đưa tay dùng sức xé, đôi giày da bị Phương Bình xé rách.
"Không phải da lông của sinh vật cao cấp, đáng tiếc thật."
Phương Bình khẽ lắc đầu, ném đôi giày qua một bên, suy nghĩ một chút, Phương Bình lật lật bộ đồ lên, kiểm tra lại lần nữa, rất nhanh, ở nơi vốn là ngực áo, Phương Bình tìm được huy chương to bằng đồng xu.
"Huy chương cấp ba."
Phương Bình nhìn chằm chằm huy chương màu vàng trước mắt, ở giữa huy chương là ba thanh trường kiếm, trong đó có một thanh kiếm, nói là dao găm thì thích hợp hơn, điều này có nghĩa là đối phương là kiếm khách cấp ba sơ kỳ.
Mà mặt còn lại có kim đeo và một cái cây nhìn không ra cây gì.
Nhưng mà Phương Bình biết, đây là "Thiên Môn thụ".
"Thiên Môn thụ" cũng là biểu tượng trên huy chương của thành Thiên Môn, ở thành Thiên Môn, đạo sư đã nói, có một gốc cây cao tới trăm mét, được loài người xưng là "Thiên Môn thụ".
Huy chương của võ giả cũng là một cách đánh dấu võ giả địa quật, phần lớn võ giả đều sẽ đeo huy chương phân biệt đẳng cấp như thế này.
"Võ giả thành Thiên Môn... Thực lực cấp ba sơ kỳ, hẳn là võ giả tự do."
Phương Bình đưa ra phán đoán, nhận biết võ giả tự do hay là võ giả quân đội thuộc thành Thiên Môn cũng rất đơn giản.
Võ giả tòng quân hầu như đều dùng cùng một loại binh khí thống nhất. Trước đó, ở phòng nghiên cứu, Phương Bình từng nhìn thấy những thanh trường kiếm chế tạo riêng cho quân đội, không giống với thanh kiếm của người trước mắt này.
Hơn nữa, võ giả quân đội, thường chỉ có cường giả đi săn một mình, người yếu đều đi theo đội nhóm. Võ giả cấp ba sơ kỳ thực lực hết sức bình thường, võ giả quân đội sẽ cực hiếm có người xuất hiện một mình.
"Một võ giả tự do, cấp ba sơ kỳ, kém chút giết được mình..."
Ánh mắt Phương Bình lấp loé không yên, thực lực đối phương yếu lắm, chênh lệch rất lớn.
Bản thân cũng đã rất cẩn thận rồi, nhưng vẫn chưa đủ cảnh giác, kém chút bị người giết rồi.
Sờ sờ cổ họng của mình, vết thương đã ngừng chảy máu, đàn dần khép lại, nhưng trong lòng Phương Bình vẫn còn sợ hãi.
"Phải cẩn thận, cẩn thận hơn, thật cẩn thận!"
Tự dặn dò mình bằng cách nhấn mạnh “cẩn thận” ba lần, Phương Bình càng thêm cảnh giác, lực lượng tinh thần bắt đầu ngưng tụ quanh thân, dần dần tản ra bốn phía.
Cầm lấy trường kiếm của đối phương, Phương Bình gõ gõ, lại dùng sức siết chặt một hồi: “Hợp kim cấp E, quỷ nghèo!”
Binh khí võ giả địa quật sử dụng không phải là dạng hợp kim như võ giả nhân loại, nhưng khi phán đoán vũ khí mạnh yếu, con người thường thích lấy cột mốc của mình để so sánh.
Mà quân đội, võ đại thu mua vũ khí địa quật, cũng chỉ có thể dựa theo đẳng cấp hợp kim, mua cề với giá hai phần ba.
Trên thực tế, vũ khí của võ giả địa quật được làm từ mỏ đá năng lượng, chính phủ thu mua lại, kết hợp thêm kim loại, cuối cùng, một thanh vũ khí địa quật có thể cải tạo thành ba thang vũ khí mới với chất lượng hợp kim tương tự.
Đây cũng là một nguồn nguyên liệu quan trọng để chế tạo hợp kim đối với công ty chế tạo binh khí.
Ước lượng thanh trường kiếm trong tay, không quá nặng, cùng lắm là 2 - 3 kg, bán cho Quân đội hoặc cho khác, cùng lắm là được 600 ngàn.
Giết chết một vị võ giả cấp ba, nếu như chỉ thu được nhiêu đây, vậy cũng quá ít ỏi rồi.
Ở địa quật đánh giết võ giả cũng không có khen thưởng, chỉ xem may mắn thu được bao nhiêu.
Đương nhiên, cũng không phải tuyệt đối, có lúc quân đội sẽ công bố nhiệm vụ, ví như săn giết được bao nhiêu võ giả sơ cấp, bao nhiêu võ giả trung cấp, cũng sẽ được thưởng theo mức nhất định. Chủ tếu khuyến khích mọi người giết nhiều võ giả địa quật.
Phương Bình lại lần nữa mở túi tiền ra, đồ bên trong cực ít.
Bên trong có một loại lương khô nhìn như bánh màn thầu, một cái mặt đồng hồ bằng đá năng lượng thô, và một khối… à không, một viên đá năng lượng tu luyện to hơn hạt gạo một chút.
“Đá năng lượng tu luyện, dùng để bổ sung khí huyết sao?"
Phương Bình phán đoán một hồi, cùng lắm nặng chừng một gam!
Nhưng còn một viên đá năng lượng phổ thông, nặng chừng 10g.
"1g đá năng lượng tu luyện có giá 30 điểm thưởng, 900 ngàn, cũng không rẻ, thêm vào 10g đá năng lượng phổ thông, không biết độ tinh khiết cao bao nhiêu, nếu như độ tinh khiết thấp nhất thì chỉ có 10 điểm, 300 ngàn."
Tính toán một lần, lần này, chém giết một võ giả cấp ba sơ kỳ, thu hoạch không tới 2 triệu.
Phương Bình là võ giả cấp ba cao kỳ, cho nên mới giết đối phương ung dung đến vậy, những võ giả cấp ba khác thì không hẳn, có thể đã bị giết từ kiếm đột kích đầu tiên rồi.
Một vị võ giả cấp ba, tác chiến nguy hiểm đến tính mạng, chém giết đối thủ, thu hoạch không tới 2 triệu, thật không nhiều.
"Người cũng chết rồi, đồ vật cũng bị mình lấy đi được, vì sao không tăng điểm tài phú?"
Phương Bình liếc mắt nhìn điểm tài phú của mình, khẽ cau mày.
Trước khi tiến vào địa quật, điểm tài phú của cậu đạt hơn 80 triệu, khoảng thời gian này, tiêu hao bớt một ít, bây giờ còn khoảng 79 triệu.
Nhưng sau khi cầm được đồ vào tay, điểm tài phú vẫn chưa được tăng lên nữa, điều này hoàn toàn khác trước đây.
Lúc trước làm nhiệm vụ, trừ điểm thưởng phải chờ lĩnh được mới được tính, những thứ khác như dược phẩm và binh khí một khi được chia cho Phương Bình, chính là tài phú của Phương Bình rồi.
Bây giờ đối phương chết rồi, vì sao vẫn không tính là của cậu?
"Không tính thành điểm tài phú ch mình có nghĩa là những thứ đồ này... Vẫn chưa hẳn đã thuộc về mình..."
Nghĩ tới đây, đồng tử Phương Bình bỗng nhiên co rụt lại, sau một khắc, Phương Bình lăng không nhảy lên, nhanh như tia chớp chạy trốn về phía sau!
Ngay trong nháy mắt Phương Bình bỏ chạy, một âm thanh xé gió vang lên ngay tại nơi Phương Bình vừa mới đứng!
"Tạp cổ..."
Trong bụi cỏ, truyền đến một âm thanh phẫn nộ gầm nhẹ, Phương Bình cũng không biết đối phương đang gọi tên người chết, hay đang chửi bậy, kiểu như chửi "chó chết" các kiểu… Ngôn ngữ này cậu chưa học qua, cũng không ai dạy, đương nhiên, lúc này, những điều đó đều không còn quan trọng nữa.
Liên tưởng đến quyết định của hệ thống hố hàng, những tài vật này còn chưa phải của cậu, Phương Bình biết, mình gặp nguy hiểm rồi!
Hệ thống mất nết rất hay hố hàng, trừ phi đồ vật lấy về thật sự thuộc về bản thân, mới được tính điểm tài phú.
Một khi không xác định, vậy sẽ không tăng.
Giống như lúc trước, khi cậu bẫy được Hoàng Bân, những tài sản kia không hẳn thuộc về cậu, cho nên lúc đó không hề tăng điểm tài phú.
Chờ đến khi Vương Kim Dương chia của xong xuôi cùng với cậu, cậu mới được tăng điểm tài phú.
Như lần này, Phương Bình ý thức được, xung quanh có thể còn có võ giả địa quật, hơn nữa thực lực không yếu. Nếu như quá yếu, với tính cách của hệ thống, chưa chắc sẽ không tính điểm tài phú cho cậu.
"Hệ thống có thể dùng làm máy báo động nguy hiểm..."
Lúc Phương Bình chạy trốn, trong đầu không do dự hiện lên một ý niệm như vậy.
Chức năng này trước đây hơi hố hàng, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ cũng không tệ.
Đối với luồng khí tức đuổi sát theo phía sau, Phương Bình cảm ứng khí huyết một hồi, thấy mạnh hơn mình khá nhiều, hẳn là võ giả cấp bốn.
Khí huyết của cậu đã cao đến 999 cal, võ giả cấp ba, dù là võ giả đỉnh cấp ba cũng rất khó đột phá cực hạn này. Khí huyết đối phương cao hơn mình, 99% là võ giả cấp bốn, có thể càng cao hơn.
Đương nhiên, khả năng là võ giả cấp bốn cao hơn, cấp năm, cấp sáu hoặc như Đường Phong, chỉ chớp mắt là đã có thể đuổi kịp Phương Bình rồi.
Phương Bình vừa chạy trốn, vừa quay đầu nhìn lại.
Mười mấy mét phía sau, một vị võ giả địa quật mặc giáp da, trong tay cầm trường đao, trên mặt phủ một lớp sát ý lạnh lẽo, gắt gao nhìn chòng chọc Phương Bình.
Đối Phương theo sát không nghỉ, cũng không thèm nhìn đến vị võ giả đã chết kia.
"Vận may này của mình…"
Phương Bình chưa bao giờ giao thủ với võ giả trung cấp, cũng không dám tùy tiện giao chiến cùng đối phương, chỉ có thể chạy trốn.
Ở chiến trường thịt xay, tuy rằng thường thường xảy ra chém giết giữa các võ giả trung cấp, nhưng võ giả trung cấp cũng không phải rau cải trắng, ở một khu vực lớn như vậy, vẫn rất khó gặp phải, đa số vẫn là võ giả sơ cấp.
Phương Bình cũng không ngờ rằng, vừa mới tới nơi này đã gặp phải võ giả trung cấp, đúng là số đời đen như chó mực.