Chương 464: Thật nhiều kẻ mạnh (3)
"Nếu như Lữ Phượng Nhu biết mình lạc mất học sinh của bà ấy…"
Hoàng Cảnh khô khốc nói mê: "Thằng quỷ nhỏ kia nhất định phải chạy vào sâu bên trong, cũng không thể trách mình được chứ?"
Lúc Phương Bình đơn độc tách đội nhóm, ông cũng nhìn thấy, kết quả, thằng nhóc này càng chạy càng xa, Hoàng Cảnh cũng không biết Phương Bình nghĩ như thế nào.
Chờ đến khi nhìn thấy Phương Bình bị mấy vị võ giả cấp bốn vây giết, ông mới hiện thân, ai ngờ đối phương lại có người đến.
Trơ mắt nhìn Phương Bình chạy vào rừng, ba vị võ giả cấp bốn cũng chạy vào theo, Hoàng Cảnh bất đắc dĩ, mẹ nó, đây hoàn toàn không phải mình cố ý để lạc mất dấu thằng nhỏ.
Ai biết đối phương cũng có võ giả cấp cao xuất hiện.
"Phiền phức rồi!"
Than nhẹ một tiếng, Hoàng Cảnh không còn nói đâu đâu, một giây sau, hai người đồng thời xuất hiện ở giữa không trung.
Tiếng ầm ầm nổ vang trời, cỏ dại trên mặt đất toàn bộ bị chấn vụn, trong phạm vi bán kính 20 - 30 mét, hình thành một khu vực trống không người.
Hoàng Cảnh khẽ quát một tiếng, trên mặt xuất hiện một vệt hào quang màu vàng, tầm mắt phía trước xuất hiện một lưỡi đao vô hình sắc bén, dường như muốn chém đứt hư không!
Mà thanh niên với gương mặt già dặn đối diện không hề biến sắc, hắn gầm nhẹ một tiếng, không trung truyền đến tiếng hổ gầm, lao thẳng đến chỗ Hoàng Cảnh.
"Nhiêu đó còn chưa đủ đâu!"
Lưỡi đao vô hình trước mặt Hoàng Cảnh bắn ra từng đợt, giữa hai người liên tiếp truyền ra những tiếng kim loại nổ vang lớn từng đợt.
Dư âm khuếch tán, mặt đất bị chấn lõm xuống thành hình cái chảo, cỏ dại xung quanh như bị sức mạnh vô hình cắt chém, bay tán loạn ra bên ngoài, hình thành một khu đất trống rộng hơn.
Hoàng Cảnh vừa dùng lực lượng tinh thần giao chiến với đối phương, vừa không nhàn rỗi, đạp không bay lên, hướng thẳng đến chỗ đối phương.
"Đùng!"
Tiếng nổ vang rền vang lên, hai người đồng thời rơi xuống đất, bên dưới hình thành một trận mưa bùn nhất thời, ở nơi hai người đang đứng thẳng lưng đều là một cái hố lòng chảo sâu hoắm.
"Coi bộ có kịch hay để xem, thằng nhóc kia nên ráng chịu lâu lâu một chút, nói không chừng tao có thể làm thịt mày!"
Hoàng Cảnh nhếch miệng cười cợt, mới vừa nói xong, bỗng nhiên biến sắc: "Mẹ nó, chơi đánh hội đồng thằng nhỏ!"
Mắng xong một câu, thân hình Hoàng Cảnh hơi động, không khí truyền ra tiếng nổ đùng đoàng, lúc này, tốc độ của ông đã vượt qua tốc độ âm thanh.
Với tốc độ mắt thường không thể nhìn rõ, Hoàng Cảnh bây giờ đã xuất hiện trên đỉnh đầu đối phương, hai tay nhuộm màu đỏ tươi, tại vị trí hư không trên đỉnh đầu đối phương, Hoàng Cảnh gầm lớn một tiếng, đột nhiên hai tay kéo mạnh về hai bên!
Gương mặt của thanh niên võ giả cấp cao kia chớp mắt đỏ lên, trên đỉnh đầu từ vô hình biến thành hữu hình, đó là một con thú nhìn như hổ, đang bị hai tay Hoàng Cảnh dùng sức xé rách.
"Tạp cổ!"
Sau một khắc, thanh niên gầm dữ dội, mãnh hổ trên đỉnh đầu cũng rít gào kịch liệt, điên cuồng tấn công Hoàng Cảnh!
"Mày còn non lắm!"
Hoàng Cảnh cười ha ha, trước người lại xuất hiện lưỡi đao sắc bén vô hình, "ầm ầm" va chạm vào con mãnh hổ đã mơ hồ hiện ra một nửa.
Tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt, con mãnh hổ đã bị lưỡi đao sắc bén chém giết, khiến ảo ảnh lại mơ hồ.
Đúng lúc này, từ phương xa có một bóng người từ không trung bay tới.
Hoàng Cảnh hừ một tiếng, hai võ giả cấp cao, mình chỉ có một mình, nếu còn lưu lại chính là muốn chết.
Nhưng mà cho dù lui đi cũng không thể cứ như thế quay đi được, ở thành Thiên Môn lại xuất hiện hai đại võ giả cấp cao, đây không phải là chuyện nhỏ, không nói Phương Bình, bên trong khu vực chiến trường thịt xay này còn hơn mấy trăm ngàn võ giả trung cấp sơ cấp của nhân loại đang ở đây.
Hai vị võ giả cấp cao ở đây, nếu ông rời đi, e là sẽ tử thương vô số.
"Khấu lão quỷ lại không có phản ứng, toạ trấn kiểu quái gì thế này!"
Trong lòng Hoàng Cảnh mắng một câu, chiến trường thịt xay cũng có Tông sư tọa trấn, bây giờ đối phương lại không tới cứu viện, khả năng cũng là bị người cuốn lấy rồi.
Không nghĩ nhiều về chuyện này nữa, Tông sư nhân loại cũng không ít, ông cuốn lấy hai người này, chẳng mấy chốc sẽ có Tông sư đến đây chống lại cường giả cấp cao của đối phương.
"Hừ!"
Hoàng Cảnh gầm dữ dội một tiếng, hai tay lại lần nữa dùng sức, crack crack một tiếng, xé rách mãnh hổ!
Sau một khắc, sắc mặt Hoàng Cảnh cũng trắng bệch, nhanh chóng lùi về hướng bên trái.
Ông không rút về phía sau, cường giả cấp cao vừa đuổi tới thấy thế khẽ quát một tiếng, vị thanh niên sắc mặt trắng bệch đang ôm đầu trên mặt đất cũng đạp không bay lên theo, truy sát Hoàng Cảnh.
Đối phương không trở về thành Hy Vọng, mà chạy trốn về hướng bên trái, hai người đều biết ý của hắn, muốn dụ dỗ bọn họ truy sát.
Nhưng có hai võ giả cấp cao ở đây, bọn họ cũng không sợ Hoàng Cảnh, thanh niên kia dù vừa mới bị xé rách lực lượng tinh thần, bị thương không nhẹ, nhưng Hoàng Cảnh cũng tuyệt đối cũng không bị thương nhẹ như ông biểu hiện.
Hai người nhanh chóng truy sát theo hướng Hoàng Cảnh chạy trốn, mãi đến tận khi ba người kéo nhau rời đi, từ bốn phía thảo nguyên mới có võ giả cẩn thận lấp ló đi ra.
Chờ đến khi nhìn thấy nơi Hoàng Cảnh giao thủ, nơi đó đã thành một cái hố to lớn, các võ giả xung quanh biến sắc, sau đó tản đi hết, ba võ giả cấp bảy giao thủ với nhau không phải là chuyện bọn họ có thể tham dự.
…
Sâu trong rừng.
Phương Bình nổi giận gầm lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch, lại lần nữa tung chiêu liên hoàn trảm!
"Đến đây, tiếp tục đuổi!"
Phương Bình rống lên một tiếng, sau đó nghĩ đến đối phương không hiểu, lập tức đổi ngôn ngữ quát: "Na á cổ tạp lý!"
Võ giả cầm đao lại lần nữa cố gắng đón đỡ bốn đao liên trảm của Phương Bình bỗng dưng sửng sốt một chút, nhịn không được nghiêng đầu liếc mắt nhìn hai người khác đang đuổi tới.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra một tia nghi hoặc.
Nhưng rất nhanh, cả ba nhất trí không cân nhắc điều này nữa, võ giả cầm trường đao bạo phát ra hào quang đỏ đậm, Hoành Đao chém về phía Phương Bình.
Phương Bình hung hăng rống lên: "Na á cổ tạp lý!"
Dựa theo cách nói của Lý lão đầu, đây là một sự khiêu khích trần trụi nghiêm trọng, chuyện đến nước này, Phương Bình cũng đang cố ý chọc giận đối phương, đặc biệt là vị võ giả cầm đao này.
Tên khốn này truy sát chính mình lâu như vậy, mình quay ra chém hắn một lần, lại một lần, thực lực cũng chỉ như vậy.
Nếu không phải hiện tại bị ba võ giả cấp bốn vây quanh, Phương Bình thật muốn dây dưa hắn tới chết.
Kết quả, lần khiêu khích này có thể hơi quá khích.
Ngay lúc Phương Bình hô tiếp lời này, võ giả cầm đao bỗng nhiên tỏ vẻ khinh thường và chẳng đáng, sau một khắc, trường đao của hắn lại lóe lên ánh hào quang đỏ ngầu, hầu như có thể ngửi được mùi máu tanh trong đó.
Phương Bình hoàn toàn biến sắc, chết mịa, sơ suất rồi!
Mình có thể mở hack, đối phương không hẳn không làm được.
Không dám đón đỡ một đao này, Phương Bình quay đầu liền chạy.
Mặc dù đã chạy rất nhanh, nhưng Phương Bình vẫn cảm giác sau lưng bị xé rách, nội phủ đều bị thương nặng, lảo đảo chạy về phía xa xa.
Sắc mặt võ giả cầm đao cũng trắng bệch, một đao chém xuống, Phương Bình chạy nhanh, không chém trúng, phía sau lưng chỉ bị ánh đao chấn rách.
Nếu như mới vừa rồi Phương Bình cố gắng đón đỡ, một đao này đủ để khiến Phương Bình trọng thương, thậm chí bị chém chết!
...
"Phụt!"
Phương Bình phun ra một ngụm máu đen, trong tay cầm Hồi Mệnh Đan nhưng không nỡ dùng.
Cậu chỉ mua có một viên, lúc này chỉ mới bắt đầu, bây giờ dùng rồi, vậy tiếp theo phải làm sao bây giờ?
"Đại Sư Tử, ông nội ông, đã nói không gặp được mấy tên võ giả trung cấp mà!"
Phương Bình lại lần nữa mắng người, quả thật khiến người khác quá tức giận mà, võ giả cao kỳ đều có thể tung tăng hoạt động trong bán kính 50km, mình mới chỉ ở khu vực bán kính 30km thôi có được không!
"Không đúng, bây giờ mình thật sự ở trong phạm vi bán kính 30km sao?"
Phương Bình lập tức hoài nghi chính mình, chạy lâu như vậy, lẽ nào… mình đi sâu vào rồi?
"Rừng… rừng…"
Phương Bình bắt đầu nhớ lại bản đồ lúc trước đã nhìn thấy ở trường.
"Nơi nào có rừng?"
"Phía bắc thành Hy Vọng, chính diện, có tổng cộng 6 nơi có rừng, trong phạm vi bán kính 10km không có, toàn bộ cây cối đều bị chặt rồi… trong bán kính 30km có 2 nơi, nhưng mình hẳn là không ở trong phạm vi 30km… Vậy còn 4 nơi…"
"Rốt cuộc mình đang nằm ở bên trong khu rừng nào?"
Phương Bình đau đầu, sắc mặt lại càng trắng bệch: "Không đúng, phía bắc không có rừng!"
"Phía bắc là tuyến đường hành quân của hai phe, không có rừng… Mình… Mình đi nhầm đường rồi?"
Giữa hai thành, nhìn theo một đường thẳng tắp, không có rừng, núi thì có, núi nhỏ, nhưng cũng không có cây cối, cây đều bị chặt sạch rồi.
Chỉ có ở hai cánh hai bên mới có rừng!
"Đông Bắc có hai nơi, Tây Bắc có hai nơi... Mình đang ở đâu?"