Chương 465: Trời tối xin nhắm mắt
Phương Bình hơi mờ mịt, đúng rồi, bên nào là hướng Bắc?
Trên bản đồ đương nhiên biết nơi nào là hướng Bắc, nhưng bây giờ chạy lung tung, đầu óc choáng váng, bên nào là hướng Bắc?
Phương Bình đi lòng vòng vô số lần, hướng Bắc là hướng nào?
Thành Hy Vọng ở hướng Nam, hướng Nam ở đâu?
"Lão tử lạc đường rồi! Lần này xong đời rồi!"
Phương Bình hoàn toàn không để ý tới 3 người đang truy sát phía sau lưng mình, ở địa quật, bị lạc đường, thật sự xong đời rồi.
Ngay lúc Phương Bình vừa thổ huyết, vừa sốt ruột vì lạc đường, bầu trời mới đó còn đang sáng sủa, chớp mắt biến thành đêm đen!
Trời tối rồi!
Đêm đen, đến rồi.
Đêm đen vừa đến, ba vị võ giả truy đuổi phía sau vô cùng vui mừng, cái tên sống dai như gián kia cũng tới lúc phải chết rồi.
Võ giả trung cấp có thể nhìn được dù là ban đêm, tối thì tối, bọn họ có thể nhìn được rất rõ ràng.
Mà võ giả sơ cấp, dù là đỉnh cấp ba cũng chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ.
Đêm đen vừa đến, tầm mắt đối phương không thể nhìn rõ bằng bọn, không chết mới lạ đó.
"Đêm đen đến rồi."
Phương Bình lại lần nữa tiêu hao một lượng khí huyết lớn, lấp ló chạy nhảy, bỏ xa mấy người đang truy đuổi ở phía sau, lại chạy thêm một đoạn, kém chút nữa đụng đầu vào cây. Vất vả lắm mới tìm được một cây đại thụ, cậu trốn trên ngọn cây.
"Đêm ở địa quật, quá tối, cũng tới quá nhanh, quá nhanh."
Địa quật ban ngày và ban đêm, phân biệt rõ ràng.
Không có chạng vạng, không có triều dương chiều tà.
Mặt trời trên đỉnh đầu hình như bỗng nhiên chuyển phương hướng, ban ngày biến thành ban đêm, đây chính là mặt trời lặn, mặt trời mọc chỉ chuyển giao trong chớp mắt.
Ngồi yên bình phục tâm tình và khí huyết dao động, Phương Bình sờ sờ phía sau lưng, cũng may, mặc giáp da cấp bốn, ánh đao không xuyên thủng giáp da, nhưng Phương Bình biết, sau lưng đã bị ánh đao chấn máu thịt be bét, hiện máu thịt đã dính hết vào áo lót bên trong.
"Bọn họ có lẽ sẽ cảm thấy thị lực buổi tối của mình không tốt, chắc chắn sẽ hành động."
Phương Bình lại thầm tính toán: "Mình chủ yếu không dựa vào thị lực, mà dựa vào cảm ứng hạt năng lượng, ban ngày còn không rõ ràng, có mặt trời, đâu đâu cũng có hạt năng lượng bay bay.
Đến tối, không còn mặt trời, mình có thể cảm ứng càng rõ ràng.
Như tối hôm qua, Tông sư ở trên không, mình cũng có thể nhận biết được.
Ở địa quật, lực lượng tinh thần cũng càng thêm sinh động.
Nếu bọn họ cho rằng mình không nhìn thấy đường, có thể dễ dàng đánh giết mình… vậy thì chờ đó!"
Phương Bình híp mắt, có thể đây cũng là cơ hội của chính mình, trong đêm tối, võ giả cấp bốn cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn, nhìn thấy bóng người không có lợi bằng nhìn thấy sóng của hạt năng lượng.
"Nếu như mình giết được ba võ giả cấp bốn mà còn có người nói mình phế, mình chém chết bọn họ!"
Phương Bình mắng thầm một câu, lại nghĩ đến chuyện Đại Sư Tử bỏ rơi mình… Khả năng là do chính mình đi lạc… Nhưng mà đó cũng là trách nhiệm của Đại Sư Tử.
"Bỏ rơi mình, món nợ này sớm muộn cũng phải tính."
Phương Bình lẩm bẩm, lại lần nữa khôi phục khí huyết và lực lượng tinh thần lên mức cực hạn.
"Chỉ còn dư lại 78 triệu thôi."
Phương Bình nhìn điểm tài phú, hơi đau lòng, mới vào có mấy ngày đã xài hết 1 triệu điểm tài phú rồi.
Đồ vật đã đến tay rồi còn không tính điểm tài phú cho mình, tiếp tục như vậy, nếu như chính mình vẫn bị đuổi giết, chẳng phải có nghĩa là điểm tài phú của mình không có cách nào tăng lên hay sao?
"Phải chăng đây là một cách nhắc nhở mình, đồ vật vào tay lúc nào mình cũng có thể bị cướp mất, đồ này mình gánh không nổi sao?"
Không tiếp tục nói những thứ này, Phương Bình ngưng thở, duy trì trạng thái yên tĩnh.
Mà trong rừng hết sức yên tĩnh tĩnh mịch, không hề có một tiếng động, nhưng bên ngoài rừng, ở phương xa, tiếng nổ vang lên không ngừng, cường giả cấp cao đang giao thủ.
Phương Bình không biết, ngay lúc này đây, cách chỗ cậu khoảng hơn 30 dặm về bên trái, có khá nhiều cường giả cấp cao đang loạn chiến.
Có vài câu Đường Phong nói không sai, ở địa quật, tốt nhất chỉ nên dựa vào chính mình, dựa vào đạo sư, dựa vào người khác bảo vệ, vô căn cứ.
Những người này lúc nào cũng có thể gặp phải cường giả, lúc nào cũng có thể bị cuốn vào đại chiến.
...
Nghỉ ngơi nửa giờ, Phương Bình không tiếp tục ẩn núp nữa.
"Không thể để cho vị võ giả cầm đao kia có thời gian khôi phục, hơn nữa, đá năng lượng tu luyện là chiến lợi phẩm của mình!"
Nghĩ tới đây, Phương Bình nhảy xuống đại thụ, cố ý đạp trúng một cành cây khô dưới đất, tiếng răng rắc vang lên lanh lảnh trong đêm tối.
Lúc này, Phương Bình xé ra vài miếng vải, vứt lại ba phương hướng khác nhau xung quanh cây đại phụ, bản thân cậu lại chạy về phía có hạt năng lượng di động.
Khi khoảng cách cách hạt năng lượng di động còn khoảng 50m, Phương Bình nhẹ nhàng nhảy lên cành cây, không gây ra bất cứ động tĩnh nào.
Rất nhanh, ba vị võ giả nhanh chóng xẹt qua bên dưới, đến khi chạy tới cây đại thụ Phương Bình vừa mới ở, mấy người bọn họ rõ ràng nhìn thấy vải, nhưng không vội vã truy đuổi, võ giả cầm đao lăng không nhảy một cái, bổ một đao về tán cây Phương Bình vừa ngồi.
Chờ võ giả cầm đao hạ xuống đất, hơi lắc đầu một cái, động tác này, Phương Bình cũng "nhìn thấy", không phải nhìn thấy người, bây giờ cách xa mấy chục mét, cậu không thể nhìn thấy người, cậu chỉ nhìn thấy hạt năng lượng của một trong số 3 người đó lay động.
"Thú vị thật… Trước đây còn không cảm nhận được chỗ tốt như vậy…"
Phương Bình cảm thấy rất thú vị, hơn nữa hạt năng lượng phân bố trên cơ thể cũng khác nhau.
Ở trên đầu rất ít, tứ chi nhiều nhất, trên thân cũng nhiều…
"X quang sao?"
Phương Bình đưa ra một cột mốc so sánh khá chi tiết để hình dung lực lượng tinh thần, quả thật rất giống.
Không phát hiện Phương Bình ở trên cây to, ba người thấp giọng thương lượng một chút, sau đó tuần tra ở quanh thân đại thụ một lượt, cũng không phát hiện Phương Bình.
Phạm vi bọn họ tuần tra đều ở trong phạm vi bán kính 10m.
Hiển nhiên, bọn họ cảm thấy nếu như Phương Bình thật muốn trốn, hẳn là sẽ trốn ở nơi mắt thường có thể nhìn được, chứ không phải trốn ở nơi không thể nhìn thấy bọn họ.
Không tìm được Phương Bình, ba người lại lần nữa nói nhỏ gì đó, sau đó, có hai người tách ra, dọc theo vải phương hướng chia nhau đi tìm.
Một người còn lại, động tác nhẹ nhàng đạp không nhảy lên một cái, nhảy lên cái cây mà Phương Bình vừa mới rời đi kia, hiển nhiên, võ giả địa quật cũng biết đạo lý ôm cây đợi thỏ.
"Người ở lại chính là võ giả cầm đao?"
Phương Bình hơi kinh hỷ, sở dĩ đưa ra phán đoán như thế, là bởi vì nồng độ hạt năng lượng của đối phương thấp hơn một ít so với hai người khác, hiển nhiên, ban ngày tiêu hao khí huyết chiến đấu, đối phương vẫn chưa hoàn toàn bổ sung lại khí huyết.
Chờ thêm khoảng 2 phút, Phương Bình không vội vã đi gây sự với người này, mà lại chuyển một hướng khác, tìm kiếm gì đó. Chờ đến khi cảm ứng được hạt năng lượng của người còn lại thật sự di chuyển về phía trước, Phương Bình lại đi đuổi theo hướng còn lại.
Những võ giả địa quật này cũng không phải kẻ ngốc, Phương Bình cần đề phòng ba người bọn họ tính kế cậu.
Kết quả, ở phương hướng thứ hai, Phương Bình vẫn chưa thể cảm nhận được sự tồn tại của hạt năng lượng.
"Khốn kiếp! Thật sự tính kế mình, hư hư thực thực!"
Trong lòng Phương Bình mắng một câu, không cần đoán, người thứ hai đại khái sẽ ở gần võ giả cầm đao, sẽ không vượt quá 100m.
"Đã như vậy, vậy thì tìm cái tên đi lạc đàn kia vậy."
Phương Bình không do dự nữa, nhanh chóng đuổi theo phương hướng trước đó đã cảm ứng được hạt năng lượng di động.
…
Sau ba phút, Phương Bình đuổi kịp đối phương, khoảng cách đối phương đại khái khoảng 100m.
Mà nơi đây đã cách xa vị trí trước đó gần 1000m.
Trời tối, hai người kia nghe được âm thanh, đuổi tới, đại khái cũng cần khoảng một - hai phút.
"Một - hai phút... Một giây 4 đao, đủ cho mình chém ra 500 đao, có lẽ có thể chém chết được hắn chứ?"
Phương Bình lại bắt đầu tính kế, võ giả cấp bốn mạnh hơn võ giả cấp ba, đó là chuyện nhất định.
Đối phương cũng sẽ bạo phát, uy lực bạo phát chiêu mạnh hơn mình.
Nhưng chỉ cần chút ý không bị đối phương bạo phát đại chiêu đánh giết trong chớp mắt, đối phương khẳng định không thể kéo dài bằng mình.
"Võ giả cấp bốn, đã tôi luyện nội phủ, khí huyết mạnh hơn mình, ưu thế này không có tác dụng, nhưng mà thể chất mạnh hơn mình… cũng mạnh có hạn chứ, còn chưa tới mức hình thành nửa kim thân như cấp sáu."
"Mấy người như Tần Phượng Thanh cũng đều đã từng giết võ giả cấp bốn, nói rõ cấp bốn tuy mạnh, nhưng chung quy vẫn có thể bị giết chết."