Chương 471: Sinh vật không phải người (3)
Phương Bình đúng là có ý định không cho nó uống máu nữa, nhưng không cho nó uống, con quái thú lại bắt đầu nhìn chằm chằm cậu, bộ dáng như muốn nhào lên ăn thịt người, Phương Bình cũng không dám không cho nó uống máu.
"Mình nên làm gì đây?"
"Lẽ nào luôn ở đây cung cấp khí huyết miễn phí cho đối phương?"
"Nhưng điểm tài phú của mình cũng có hạn, tiếp tục như thế, điểm tài phú tiêu hao hết, mình sẽ chết."
Mồ hôi trên đầu Phương Bình ngày càng nhiều trong lòng lại thầm mắng liên tục, con quái thú này nhìn rất giống sư tử!
Sư tử là khắc tinh của mình sao?
Người khác xuống địa quật mấy chục lần cũng có gặp được quái thú cấp cao đâu, mình mới xuống đã gặp, may mắn kiểu này… Mình còn có thể nói cái gì đây?
Phương Bình đứng ngồi không yên, mấy lần muốn đi, kết quả còn chưa đi được mấy bước, đã cảm nhận được lực lượng tinh thần dao động xung quanh người cậu.
Con quái thú màu vàng kim đang nhìn cậu!
"Đây là Giảo Vương lâm!"
Phương Bình dần dần bình tĩnh lại, bỗng nhiên ý thức được chính mình ở đâu!
"Mình đi vào Giảo Vương lâm!"
Giảo, là tên gọi con quái thú này.
Ở địa quật, quái thú cấp cao đều có địa bàn riêng, chúng nó chiếm một khoảng đất, bất kể là võ giả nhân loại hay võ giả địa quật, cũng hiếm có ai đi gây chuyện với những con quái thú này, trừ phi có lợi ích đủ lớn.
Nhân loại không hiểu những loài quái thú cấp cao này cho lắm, ghi chép lại cũng không nhiều.
Nhưng Giảo Vương Lâm lại có ghi lại trong sách, bởi vì Giảo là một trong những sinh vật ở gần nhân loại nhất, hơn nữa, con quái thú này cũng rất ít khi đi ra khỏi rừng. Đối với loài sinh vật cấp cao như vậy, nhân loại cũng sẽ không chủ động gây phiền phức, không cần phải tự ngược, tự tìm cho mình một kẻ địch cấp cao như vậy.
Trừ phi có thể nhanh chóng chém giết, nếu không, loại sinh vật này thù rất dai.
Ngay lúc Phương Bình xác định được thân phận đối phương, cân nhắc nên làm sao chạy trốn, Giảo mở mắt ra, tiếp tục nhìn Phương Bình.
Phương Bình vô lực, đành phải tiếp tục ngưng tụ khí huyết cho đối phương uống.
…
Hành động cho ăn này kéo dài một quãng thời gian rất dài.
Mà điểm tài phú của Phương Bình từ 95 triệu 300 ngàn, tuột dốc gần như không phanh tới con số 85 triệu.
Phương Bình tái mặt, lần này, tổn thất lớn rồi.
Mới có mấy tiếng, cậu đã cho đối phương ăn hơn chục ngàn cal khí huyết, lượng khí huyết này có thể so với một kho khí huyết của võ giả đỉnh cấp sáu rồi.
Mà Giảo hình như cũng đã no rồi, lỗ mũi nó bắt đầu truyền ra tiếng ngáy yếu ớt.
Thấy nó ngáy, Phương Bình động tâm… Đương nhiên không phải đánh giết đối phương, Phương Bình còn chưa phá được hàng phòng ngự của nó.
Điều cậu cân nhắc là không biết bây giờ có thể chạy đi được không?
Chạy, nếu như đối phương truy sát, cậu chắc chắn xong đời, nhưng không chạy cũng không thể nào ở đây làm đầu bếp sống cho nó được.
Điểm tài phú mình nhọc nhằn khổ cực tích lũy được, mới có mấy tiếng đã xài hết 10 triệu, ở lại thêm mấy ngày, cậu muốn phá sản tới nơi rồi.
Phương Bình cẩn thận di chuyển từng li từng tí một, mới đi được vài bước, tiếng ngáy của Giảo bỗng nhiên ngừng lại.
Trái tim Phương Bình đập bình bịch như muốn nhảy ra ngoài, vội vàng ngưng tụ khí huyết, Giảo lại nuốt thêm một ngụm, tiếp tục nhìn cậu.
Phương Bình thật sự bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục ngưng tụ khí huyết, mẹ nó, cầu cho tên khốn kiếp nhà ngươi no chết đi!
Cho ăn xong lần nữa, Phương Bình cẩn thận nói: "Tao đi tìm cường giả đến cho mày ăn nhé, khí huyết tao yếu lắm, thực lực thấp, mày ăn vào khó chịu…"
Cũng mặc kệ đối phương nghe có hiểu hay không, Phương Bình lại khoa chân múa tay một hồi, mô tả mình rất nhỏ bé, rất yếu ớt, ở bên ngoài có rất nhiều kẻ mạnh!
Sau đó Phương Bình lại ra hiệu một hồi, nói khí huyết của mình quá thấp, uống nhiều quá mình sẽ khô máu chết… Lúc giả chết, Phương Bình cảm giác mình diễn rất đạt.
"Tao đi dẫn cường giả đến cho mày ăn ngon nhé…"
Phương Bình dùng tứ chi diễn đạt một hồi, cũng không biết rốt cuộc con dã thú này có hiểu hay không.
Nói xong, Phương Bình lại bắt đầu cẩn thận từng li từng tí một chuyển bước.
Lần này, Giảo không ngăn cản.
Trong lòng Phương Bình mừng như điên, con thú này tin mình rồi!
Nó nghe hiểu rồi sao!
Ấu trĩ như vậy!
Ông mày bị khùng mới quay lại với mày đấy, còn chưa muốn chết đâu!
Không dám khiêu khích con thú to xác này, Phương Bình cẩn thận di chuyển, đi thẳng ra hơn 100m, Giảo vẫn nằm yên tại chỗ, không ngăn cản.
Nhưng ngay lúc Phương Bình quay đầu lại nhìn, Giảo bỗng nhiên khịt khịt mũi...
Phương Bình tái mặt, có ý gì?
Nhớ kỹ mùi của mình rồi?
Không mang cường giả về cho nó, nó sẽ đến tìm mình?
Mình kiếm đâu ra cường giả đem về cho nó giờ!
Trừ phi… dụ Đại Sư Tử ra làm đầu bếp cho nó…
Địa quật rất lớn, nơi này cách thành Hy Vọng cũng không quá xa, mình cũng không thể luôn không tới nơi này chứ?
Bị sinh vật cấp cao như vậy nhìn trúng rồi, sau này làm sao có thể xuống địa quật được?
Sắc mặt Phương Bình trắng bệch, nhưng cũng không dám ở lâu, chờ đến khi rời khỏi đối phương mấy trăm mét, hai chân bỗng nhiên tăng tốc chạy trốn.
Con quái thú màu vàng chỉ nhìn, vẫn nằm nguyên tại chỗ.
...
Chờ đến khi Phương Bình chạy được mười mấy phút, tất cả mọi chuyện cứ như vừa tỉnh mộng dậy.
"Mình… mình sống sót từ trong miệng sinh vật cấp cao đi ra ngoài rồi?"
Phương Bình hơi hoảng hốt, sau một khắc, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: "Tiêu hao 11 triệu điểm tài phú, đá năng lượng cũng mất hết rồi!"
"Mối thù này, thật khó báo!"
Mà đây cũng là lần đầu tiên Phương Bình nhìn thấy sinh vật cấp cao không phải người, nhất thời, Phương Bình lại lần nữa hốt hoảng, sinh vật không phải người thật sự có trí tuệ sao?
Biết rõ bản thân mình đang ở trong Giảo Vương Lâm, biết Giảo ở trong trung tâm Giảo Vương Lâm, Phương Bình lúc này rõ ràng hơn ai hết, mình phải đi về hướng ngược lại, mới có thể ra ngoài.
Toàn lực di chuyển, có phương hướng rõ ràng, đi hơn trăm dặm, Phương Bình đi không tới một giờ, cuối cùng cảm nhận được cây cối thưa thớt hơn.
"Sắp đi ra ngoài rồi!"
Tinh thần Phương Bình chấn động!
Hai ngày nay nhận quá nhiều kích thích, bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng về thành Hy Vọng!
Ngay thời khắc Phương Bình nghĩ cậu đã đi ra khỏi Giảo Vương Lâm, sắc mặt cậu lại thay đổi: "Tổ cha nhà nó, ông đây rốt cuộc đã làm gì!"
Ngoài rừng, có hơn 10 vị võ giả tóc dài đang cầm binh khí trong tay, vừa vặn đi ngang qua nơi đây.
Khi nhìn thấy Phương Bình, một người trong số đó đạp không chạy đến, khiến Phương Bình sợ hãi, gan run run, người này, ít nhất là đỉnh cấp năm!
Đương nhiên, nhận biết kiểu này dựa theo nồng độ hạt năng lượng nồng nặc trên người.
Phương Bình nào dám ở lâu, quay đầu liền chạy!
Bên ngoài không dám đi, còn có mấy chục võ giả ở ngoài đây, hơn nữa, Phương Bình bây giờ căn bản không biết có phải do mình đã đi tới gần cổng thành Thiên Môn hay không.
…
Phương Bình lao nhanh đi như không cần mạng, tốc độ bạo phát đến mức cực hạn.
Nhưng vị cường giả cấp năm kia, tốc độ nhanh hơn Phương Bình nhiều lắm, nếu không phải do cây cối ngăn cản, Phương Bình đã sớm bị đuổi bắt đến tay rồi!
"Chết tiệt, mình phải đi về sao?"
Trong lòng Phương Bình hơi do dự, không tới một giây một khắc, Phương Bình quyết định, trở lại, đi về phía Giảo.
"Ê, tao đưa hàng về cho mày ăn nè!"
Phương Bình xác định Giảo là một con thú lười biếng, không chịu đi ra ngoài tìm thức ăn, mình nhất định phải đưa tới cửa mới được.
Đã như vậy, tao sẽ tìm đồ ăn cho mày.
Cường giả cấp năm đuổi theo phía sau thấy Phương Bình chạy thẳng vào khu trung tâm, hơi do dự.
Phương Bình cảm giác được tốc độ đối phương đi chậm lại, bỗng nhiên quay đầu quát lớn: "Na á cổ tạp lý!"
Lúc hô to, Phương Bình làm mặt khiêu khích.
"Tới đây, đánh chết tao đi!"
Chiêu này 10 lần như một, Phương Bình cảm thấy hiệu quả không tệ.
Cường giả cấp năm hơi nhướng mày, chờ đến khi nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Phương Bình, hắn dường như đã hiểu ý của đối phương, kiểu như đối phương đang khiêu khích hắn, xem hắn dám truy sát hay không?
Sau một khắc, đối phương không do dự nữa, nhanh chóng đuổi theo.
Mà Phương Bình cũng không ngừng không nghỉ, khí huyết bạo phát hết lần này tới lần khác, vết thương trên người nứt toác, quần áo từ lâu chỉ còn màu máu.
Dưới sức chạy cắm đầu cắm cổ của Phương Bình, hơn nửa tiếng sau, Phương Bình lại lần nữa trở về nơi cũ.
Mà cường giả cấp năm phía sau vẫn không cảm nhận được khí tức cường giả, cũng vẫn đuổi giết sát sao không rời.
Dưới tình huống bình thường, một khi địa bàn của mình bị xâm lấn, cường giả nhất định sẽ xuất hiện tuyên bố chủ quyền.
Nhưng mà con Giảo này chắc là lười tranh đấu, bất kể là khi Hoàng Cảnh tiến vào, hay là những người khác tiến vào, nó cũng không thèm tuyên bố chủ quyền.
Nếu như không biết nơi này có Giảo, vị võ giả cấp năm này không hẳn sẽ cẩn thận như vậy, nhưng hắn biết trong rừng có Giảo, lại không cảm nhận được khí tức của nó, điều này khiến võ giả địa quật cho rằng có lẽ nó đã ra ngoài săn mồi rồi.