Chương 470: Sinh vật không phải người (2)
"Cái nơi khỉ ho cò gáy gì gì… không phải đã nói ở địa quật dược liệu khắp nơi hay sao?"
Phương Bình chửi mát một câu, cậu cũng không biết mình đã đi xa bao nhiêu, cậu chỉ biết… khí huyết và lực lượng tinh thần ngày càng sinh động rồi.
"Phiền phức rồi."
Phương Bình cũng không phải kẻ ngốc, lúc này, cậu cũng ý thức được, có lẽ mình đã đi nhầm phương hướng rồi.
Khí huyết dao động ở nơi nào?
Nơi có nồng độ năng lượng cao!
Thành Hy Vọng là một cực kỳ cằn cỗi, năng lượng bên kia không tính là quá phong phú, nơi có nồng độ năng lượng cao cũng có nghĩa là cậu lại đi sâu vào địa quật rồi.
Khi cảm nhận được lực lượng khí huyết dao động kinh người, lực lượng tinh thần cũng đang nhảy nhót, Phương Bình hiểu, mình nên quay đầu lại rồi.
Ở địa quật, ngoại trừ địa thế, nồng độ hạt năng lượng cũng có thể giúp chỉ ra phương hướng.
Đương nhiên, có lúc cũng không linh nghiệm như vậy.
Cảm nhận được nồng độ hạt năng lượng rất cao, Phương Bình không còn tiến lên, mà tinh tế dò xét, tìm kiếm xem phương hướng nào có nồng độ hạt năng lượng thấp nhất, lát sau mới di chuyển.
"May mà lực lượng tinh thần của mình rất mạnh!"
Phương Bình hơi vui mừng, nếu là người khác, cho dù có nhận biết được phương hướng, thì khả năng lạc đường trong rừng cũng cực cao.
Cũng còn may, cậu có thể nhận biết được nồng độ hạt năng lượng, có thể chọn hướng có nồng độ năng lượng thấp nhất để đi.
Đi dọc theo hướng có nồng độ năng lượng thấp, Phương Bình đi thẳng một mạch, bên này hẳn là hướng Nam, tiếp tục đi thẳng hẳn là có thể ra khỏi rừng, trở lại thành Hy Vọng.
…
Hoàng Cảnh tuần tra một vòng ở vùng ngoại vi Giảo Vương Lâm, cuối cùng, phát hiện thi thể của những võ giả bị Phương Bình đánh giết.
"Tiểu tử này, giết ba vị cấp bốn?"
Hoàng Cảnh cũng hơi khiếp sợ, nhưng sau đó liền cau mày nói: "Nơi này cách ngoài rừng chỉ khoảng 20 dặm, em ấy đã đi ra ngoài rồi, hay là…"
Hoàng Cảnh suy nghĩ một chút, tuần tra một vòng từ nơi đó ra ngoài vẫn chưa phát hiện quỹ tích hành động của Phương Bình.
"Không đi ra ngoài!"
Hoàng Cảnh nhanh chóng trở lại chỗ cũ, nhìn vào bên trong rừng sâu, lát sau, khóe miệng co giật nói: "Đi sâu vào rồi!"
Theo phương hướng Phương Bình đã đánh giết hai vị võ giả kia, có thể đi ra ngoài, đi thêm 20 dặm đối với võ giả cũng không phải khoảng cách quá xa.
Nhưng Phương Bình không lựa chọn đi theo hướng này, mà lại tiếp tục đi sâu hơn vào, Phương Bình định giết Giảo chắc?
"Tiểu tử này, đang nghĩ gì vậy!"
Hoàng Cảnh hơi đau đầu, đó là sinh vật đỉnh cấp bảy, hơn nữa loại sinh vật này, vốn da dày thịt béo, dù là cường giả kim thân cấp tám cũng chưa chắc là đối thủ.
Phương Bình một đường đi sâu vào trong… thật sự phiền phức rồi.
Hoàng Cảnh cất bước muốn vào, suy nghĩ một chút, nhưng cuối cùng lại quay đầu, đi ra bên ngoài.
Cậu không thể đi vào trong, rồng không để ý giun dế đi vào địa bàn của nó, nhưng một khi gặp một con rồng khác đi vào địa bàn của nó, vậy chắc chắn sẽ có đánh nhau.
Tình hình hiện tại nguy cấp, quân đội ở thành Thiên Môn đang chờ lệnh, một khi Hoàng Cảnh đánh nhau với Giảo, để bị thương nghiêm trọng, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ chiến cuộc của Ma Đô địa quật.
...
"Hạt năng lượng càng ngày càng thấp, sắp đi ra ngoài rồi!"
Gương mặt Phương Bình hơi hơi vui mừng, đột nhiên, Phương Bình biến sắc!
"Hạt năng lượng mất tiêu rồi!"
Ở địa quật, không có nơi nào không có hạt năng lượng, nhưng lúc này, lực lượng tinh thần của Phương Bình lại không cảm giác được sự tồn tại của hạt năng lượng, bỗng nhiên xung quanh thành một khu vực trống rỗng!
"Không còn... Không còn..."
Phương Bình cảm giác như đầu mình không đủ dùng nữa, tại sao lại không còn nữa?
Mà giờ khắc này, cảnh tượng trước mắt cũng rõ ràng hơn.
Cây cối cao to trong rừng bỗng nhiên trống rỗng, cây cối bốn phía vẫn cao to như vậy, chỉ có trung gian là một cái sân lớn trống trơn.
Không có sơn động, chỉ có một mảnh đất trống.
Mà tại giữa mảnh đất trống đó, có một con dã thú màu vàng óng ánh rực rỡ.
Phương Bình vừa mới nhận biết hạt năng lượng không còn nữa, không phải thật sự không còn nữa, mà do con dã thú này đã hút hạt năng lượng vào trong cơ thể nó.
Trong cảm giác của Phương Bình, con dã thú này chính là một nguồn mặt trời nho nhỏ, lóa mắt không gì sánh được!
Mà vừa rồi cậu lại không hề phát hiện.
Mồ hôi lạnh trên trán Phương Bình chảy như suối, năng lượng như vậy mạnh hơn mấy vị võ giả cấp bốn gấp không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn mạnh hơn lúc mình nhận ra vị Tông sư kia nữa!
Con dã thú màu vàng kia nhìn giống sư tử, không, nhìn nó như con báo, làn da màu vàng óng ánh của nó hoa văn của loài báo.
Nhưng đối phương có sừng!
Nó cũng không quá lớn, dài chừng bốn, năm mét, độ cao không nhìn thấy rõ, lúc này con quái thú này đang nằm trên mặt đất… Không có ngủ!
Hai mắt đối phương đang mở to, nhìn chằm chằm Phương Bình.
Trái tim Phương Bình nhảy ầm ầm… sau một khắc, Phương Bình hình như hiểu ý của con quái thú, vội vàng lấy hết đá năng lượng trong túi hành quân ra, ném ra ngoài, trên mặt đầy khiêm tốn nói: "Quấy rầy rồi, xin lỗi!"
Con quái thú màu vàng kim cũng không để ý, đá năng lượng Phương Bình ném ra lại tự động bay về phía nó, nó há miệng to, trực tiếp nuốt hết đá năng lượng vào trong miệng.
Sắc mặt Phương Bình thay đổi liên tục, chạy… Không chạy nổi, đây rõ ràng là một con quái thú cấp cao.
Mấy viên đá năng lượng trị giá 10 triệu của mình cứ thế bị nó nuốt rồi!
Đối phương còn đang nhìn mình chằm chằm, nó đang thèm máu thịt mình sao?
Nghe nói máu thịt của võ giả cũng là đồ ăn yêu thích của những sinh vật địa quật này.
Mồ hôi trên trán Phương Bình vã ra như suối, chắc mình bị nước vào não rồi, tại sao mình lại chạy về phía này chứ.
Phương Bình cẩn thận từng li từng tí nhúc nhích bước chân, kết quả, mắt to của đối phương vẫn nhìn chằm chằm.
Trái tim của Phương Bình gần như không muốn đập nữa rồi.
"Tao... Không còn..."
Phương Bình móc móc cái túi hành quân của mình, cẩn thận từng li từng tí một vung vung tay, tao thật không còn gì, trừ đống thịt hơn 50kg trên người thôi.
Con quái thú màu vàng hiển nhiên cũng có trí khôn nhất định, biết Phương Bình không còn đá năng lượng, ánh mắt nó vẫn nhìn chằm chằm Phương Bình.
Bàn chân Phương Bình như nhũn ra, cẩn thận lui về sau một bước, nhưng phía sau dường như có một bức tường, ngăn cản đường đi của cậu.
"Lá chắn bằng lực lượng tinh thần!"
Phương Bình chớp mắt ý thức được điều gì!
"Nó không cho mình đi, muốn ăn mình hả?"
"Không, nếu nó muốn ăn mình, sẽ không chờ đến bây giờ..."
Trong lòng Phương Bình đưa ra vô số suy đoán, ngay vào lúc này, con cự thú màu vàng bỗng nhiên nhấc chân trước, móng vuốt xuất hiện một ánh hào quang đỏ ngầu, sau đó hào quang màu đỏ rời khỏi thân thể, sau đó con cự thú màu vàng kim nuốt mất.
Lúc này Phương Bình đã hiểu ý con thú này!
"Nó bảo mình đút khí huyết cho nó ăn à? Tổ cha nó, coi mình là máy cung cấp khí huyết sống chắc!"
Phương Bình lập tức hiểu ý con quái thú màu vàng, đối phương có lẽ là quá đói bụng, muốn ăn lực lượng khí huyết.
Còn về thân thể… Có lẽ đối với những sinh vật cấp cao này, cơ thể có quá nhiều tạp chất, không tinh khiết như lực lượng khí huyết.
Phương Bình khóc không ra nước mắt, cậu cẩn thận từng li từng tí tiến lên vài bước, đến khi đến gần đối phương, Phương Bình hơi do dự một chút, bàn tay cậu hiện ra một vệt máu… Nhưng Phương Bình không biết làm sao để khí huyết ly thể!
Khí huyết ly thể chỉ có cấp bốn trở lên mới làm được, Phương Bình bây giờ cùng lắm cũng chỉ có thể làm khí huyết ngoại phóng!
Ngay trong lúc Phương Bình không biết làm sao, con cự thú màu vàng há miệng hút vào, ánh hào quang màu đỏ trong lòng bàn tay Phương Bình rời khỏi cơ thể, bị đối phương một ngụm nuốt vào.
Cự thú màu vàng tiếp tục nhìn Phương Bình, chờ cậu cho nó ăn.
"Mẹ nó, một lần tiêu hao hết mấy chục cal khí huyết… Nó sẽ không bắt mình phải cho nó ăn tiếp chứ?"
Phương Bình suy nghĩ lung tung trong lòng, lại chỉ có thể tiếp tục ngưng tụ khí huyết, chờ đối phương hút máu mình.
Một lần, hai lần…
Cứ như vậy, Phương Bình ngưng tụ máu một lần lại một lần, con cự thú màu vàng cũng không chê ít, ngưng tụ một lần thì húp một lần.
Chờ Phương Bình ngưng tụ gần trăm lần, khí huyết cũng bổ lần ba lần, con cự thú màu vàng kim hình như đã ăn no, hoặc là do nó cảm thấy nó còn có thể tiếp tục nuôi nhốt Phương Bình, nên nó nằm trên mặt đất, nhắm mắt lại, không thèm để ý Phương Bình.
"Tiêu hao gần 3000 cal khí huyết!"
Sắc mặt Phương Bình nhăn nhó khó coi như đòi mạng, tiêu hao gần 3 triệu điểm tài phú, cộng thêm đá năng lượng cũng không còn, lần này có thể nói là tổn thất nặng nề.
Đương nhiên, bây giờ không phải là thời điểm tham tài, giữ mạng là quan trọng nhất.
Con quái thú này, chẳng lẽ nó muốn nuôi nhốt mình?