Chương 480: Ta từng trảm vô số cường địch
Mới vừa rồi, lúc đối phương muốn giết cậu, Phương Bình dùng lực lượng tinh thần quấy rầy hắn một hồi, sau đó lộ ra vẻ mừng rỡ như điên... E là đối phương cho rằng Tông sư tới rồi.
Đương nhiên, loại trò vặt này cũng chỉ hữu hiệu trong nháy mắt như vậy thôi.
Phương Bình đương nhiên biết lực lượng tinh thần của mình quá mức yếu, cũng chỉ dám dùng hù dọa một vài người, nào dám thật sự chờ đối phương bị dọa lui, thừa dịp đối phương ngây người, chạy được bao xa thì chạy.
Lúc này, nội phủ của Phương Bình lại lần nữa bị trọng thương, cánh tay phải hình như cũng bị gãy xương rồi.
Phương Bình không hề hoài nghi, lần này nếu mình sống sót trở lại, chi phí chữa thương cũng phải một mớ.
Mà người đàn ông thiếu lông mày kia e rằng đã biết xảy ra chuyện gì, hiện tại đương nhiên sẽ chắc chắn giết cậu.
Khí huyết vô hạn, cảm giác được lực lượng tinh thần... Đủ để hắn có ý giết người rồi!
Phương Bình vừa phun máu, vừa lao nhanh...
Sắp đến thành Hy Vọng, sắp đến rồi!
Tốc độ của người đàn ông thiếu lông mày càng lúc càng nhanh hơn, Phương Bình nghe được tiếng gió, cắn răng, bỗng nhiên ném Phượng Chủy Đao ra phía sau, thanh đao mang theo lực lượng khí huyết nồng nặc.
"Ầm!"
Người đàn ông bị thiếu lông mày cũng không dừng lại, một quyền đánh bay thanh đao, thanh đao làm bạn với Phương Bình nhiều ngày, một giây sau đã không còn bóng dáng.
Phương Bình vừa lao nhanh, vừa cắn răng, mạnh mẽ nhổ thanh đao thanh kiếm cắm trên tay trái xuống, quăng ra phía sau.
Kết quả trước sau như một, người đàn ông bị thiếu lông mày vẫn dùng nắm đấm oanh kích.
Phương Bình cũng không để ý tới đau đớn, cầm trường đao trường thương trước giờ vẫn ôm trên người ném ra ngoài, mạng sắp không còn, còn ham vũ khí cái gì!
"Rầm rầm!"
Liên tiếp vài tiếng, vũ khí hoàn toàn không còn, khi cảm nhận được tiếng xé gió của nắm đấm truyền tới từ phía sau, Phương Bình bỗng nhiên ngã xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu lớn, đầu lệch qua một bên…
Người đàn ông bị thiếu lông mày hơi sững sờ một chút, ngay trong lúc hắn ngây người này, Phương Bình vừa mới nằm nghiêng đầu, bỗng nhiên bò dậy, tiếp tục lao nhanh về phía trước.
"Tạp cổ!"
Người đàn ông bị thiếu lông mày lúc này giận dữ, cái tên này lại giả chết!
Trong quá trình chiến đấu, kẻ địch bỗng nhiên ngã xuống đất chết, ý nghĩ đầu tiên đương nhiên là dừng đánh, bước tới kiểm tra, ai ngờ đối phương lại giả chết dưới mi mắt hắn!
Người đàn ông bị thiếu lông mày giận dữ, tốc độ lại lần nữa bắn mạnh một đoạn, một giây sau, đã đuổi đến sau lưng Phương Bình.
Phương Bình lần này không còn giả chết, khí huyết cả người đều ngưng tụ ở trên lưng, đúng như dự đoán, một quyền của đối phương bắn trúng sau lưng Phương Bình.
Khí huyết phòng ngự của Phương Bình căn bản không ngăn được, phun ra một ngụm máu, mượn lực tiếp tục chạy băng băng.
Phun máu mấy lần, quen rồi.
Nội phủ ngược lại đã bị thương, trước tiên chạy thoát rồi tính.
Lại sau một khắc, Phương Bình bỗng nhiên ngẩng lên đầu nhìn chằm chằm bầu trời gầm dữ dội: "Tông sư, cứu em!"
Người đàn ông thiếu lông mày theo bản năng hướng mắt nhìn lên trời, dù nghe không hiểu Phương Bình nói gì, nhưng ngôn ngữ cơ thể vẫn hiểu, nhìn lên trời cầu viện.
Chờ đến khi hắn ngửa đầu nhìn lại, Phương Bình ở phía trước lại chạy đi được một đoạn.
Người đàn ông bị thiếu lông mày cũng có ý nghĩ muốn thổ huyết!
Cấp sáu giết cấp ba chỉ là chuyện một cú đấm, bây giờ hay rồi, đối phương tới bây giờ vẫn còn có tinh lực chạy trốn, đây là chuyện gì?
"Cứu mạng a!"
"Cứu mạng!"
"Tôi sắp chết rồi, Đại Sư Tử, tướng quân Hứa..."
Phương Bình vừa chạy vừa gào, cậu thật sắp chết rồi, nếu không ai tới đuổi tên này đi, để hắn đánh thêm mấy quyền, khí huyết có đầy đủ tới đâu, lục phủ ngũ tạng cũng sắp bị đập vỡ rồi.
Tới bây giờ vẫn chưa bị đánh nát, là vì nội phủ được lợi từ lần trước cậu dùng Đoán Thể Đan tôi thể, cũng kèm rèn luyện lục phủ ngũ tạng, cộng với khí huyết đầy đủ, vẫn luôn tu bổ thương thế.
"Cứu mạng, ai đó tới đi chớ!"
Khi Phương Bình cảm nhận được tiếng xé gió lần hai truyền đến, cậu thật sự có hơi tuyệt vọng rồi.
Tiếp tục như thế, nhiều nhất ngăn được ba quyền, cậu chắc chắn phải chết!
Trời cao luôn luôn ở thời khắc mấu chốt nghe được lời thỉnh cầu, cứu vớt con cái của ông.
Ngay lúc Phương Bình tuyệt vọng đến cùng cực, một tiếng tiếng hét giận dữ chớp mắt truyền đến!
"Chết!"
Một giây sau, một tiếng gầm dữ dội rung động bên tai Phương Bình!
"Oanh!"
Tiếng nổ lớn vang rền, sức mạnh lực lượng khí huyết tràn tán, vụ nổ khiến Phương Bình liên tục nhào lộn lăn mấy vòng về phía trước.
Phương Bình cũng không quay đầu lại, lăn lộn mấy vòng rồi lại tiếp tục chạy về phía trước, chạy được một đoạn, lúc này mới quay đầu nhìn lại.
Lúc này, Phương Bình mới nhìn rõ ràng tình huống.
Đại Sư Tử rơi từ trên trời xuống, áo mặc ở nửa thân trên nổ tung, ông đang cởi trần, da dẻ màu đồng óng ánh hào quang đỏ ngầu, nắm đấm lại càng lập lòe ánh kim, nhanh như chớp đánh người đàn ông thiếu chân mày kia.
Người đàn ông thiếu chân mày phẫn nộ gào thét, nhưng bị đánh đến mức không ngừng rút lui, ưu thế uy phong lúc trước một quyền đánh nổ Phương Bình hoàn toàn không còn, nắm đấm của hắn chớp mắt bị Đại Sư Tử đánh tróc da nứt thịt, máu thịt tung tóe!
"Chết!"
"Tạp cổ!"
Phương Bình phát hiện, mấy người này hình như rất thích nói chữ này, đánh nhau cũng không quên hô lên một tiếng.
Nhưng mà so với Đại Sư Tử đỉnh cấp sáu, người đàn ông thiếu chân mày kia vẫn yếu thế hơn, bị đánh không ngừng rút lui, máu trong miệng không ngừng trào ra.
Ngay lúc hai tay Đường Phong bạo phát ánh vàng sáng lạn, người đàn ông kia bỗng nhiên gầm dữ dội một tiếng, nắm đấm trên tay tỏa ra hào quang đỏ ngầu nồng nặc, ánh mắt Đường Phong hơi nghiêm nghị…
Sau một khắc, người đàn ông thiếu lông mày cũng không quay đầu lại, chạy ngay!
Phương Bình ngây người, mẹ nó, ngươi học ta?
Có giao tiền học phí không?
Đường Phong cau mày, mới vừa nghĩ đuổi theo, do dự một chút, vẫn quay đầu lại nhìn về phía Phương Bình.
Phương Bình lúc này này thê thảm không gì sánh được, cả người đều là máu, hầu như không nhìn ra dáng dấp ban đầu, quần áo trên người cũng rách tả tơi.
Thấy Đường Phong nhìn mình, Phương Bình lạnh nhạt nói: "Lại không thể giết đối phương, em cho rằng thầy giết cấp sáu như làm thịt chó. Em đánh giết ba võ giả cấp bốn, cực kỳ dễ dàng, cấp năm cũng từng giết không ít, cấp sáu cũng giết không được em..."
"Còn có thể cử động sao?"
Đường Phong không để ý đến cậu, hỏi một câu.
"Ha ha!"
Phương Bình cười không đáp, đứng tại chỗ một lát, bỗng nhiên di chuyển, chậm rãi đi đến chỗ Đường Phong.
Đi ngang qua Đường Phong, Phương Bình cũng không dừng bước.
Đường Phong cau mày, mở miệng nói: "Trở về thành, trị thương, em sắp chết rồi."
"Chết không được!"
Phương Bình lại không để ý tới ông, khó khăn đi về phía trước mấy trăm mét, nhặt lại trường thương và trường đao cấp C trước đó đã ném đi, nhưng lúc này, hai thanh vũ khí cũng đã bị hư tổn.
Phương Bình đi lên trước mấy bước nữa, nhìn một hồi, hơi do dự, quay đầu nói: "Em còn có rất nhiều vũ khí quăng đi giữa đường..."
Đường Phong kém chút tức chết, trầm giọng nói: "Đã sớm không còn rồi, vũ khí em ném đi, đối phương sớm đã lấy đi rồi, bây giờ người cũng đã chạy rồi!"
"Sớm muộn em cũng lấy lại!"
Tay phải Phương Bình cầm đao, định dùng tay trái cầm thương, kết quả, cánh tay trái lúc này hoàn toàn không thể động đậy, đau đến mức Phương Bình không muốn sống nữa.
"Sao thầy đến đây rồi?"
"Đi ngang qua."
"Em cấp ba, chiến cấp sáu, thầy có thể chiến cấp chín sao?"
Đường Phong không lên tiếng.
"Em giết cấp bốn như giết gà, đỉnh cấp năm em cũng từng giết, thầy nói em không dám liều mạng?"
Đường Phong cau mày, trầm giọng nói: "Đi nổi không? Cần tôi hỗ trợ thì mở miệng!"
"Không cần!"
Phương Bình hừ một tiếng, suy nghĩ một chút nói: "Thầy cõng em đến cổng thành 200 mét rồi thả em xuống."
Đường Phong cũng không thèm để ý, nắm lấy vai Phương Bình, chạy như bắn về phía thành Hy Vọng.
"Thả em xuống!"
Chờ đến khi nhìn thấy mình sắp đến cổng thành, Phương Bình vội vàng hô một câu.
Đường Phong lại cau mày, đành phải thả cậu xuống đất.
Phương Bình vừa rơi xuống đất, lảo đảo một hồi, sau đó bỗng nhiên quát: "Cấp sáu thì làm sao, hôm nay tao cấp ba dám chiến mày, ngày khác tao cấp bốn, tất sát mày!"
Tiếng gầm dữ dội, khí thế mười phần!
Bên cổng thành, hơi có chút động tĩnh.
Đường Phong cau mày nói: "Em làm gì đấy?"
"Thầy nói xem?" Phương Bình buồn phiền nói: "Em tác chiến với cấp sáu, bị thương nghiêm trọng, chỉ có mình thầy thấy, thầy chịu phụ cấp chi tiền cho em chữa thương sao? Bây giờ em gào một câu, ai cũng biết em chiến đấu với võ giả cấp sáu, bọn họ sẽ bồi thường tiền chữa thương cho em chứ?"
"Em..."
Đường Phong cũng không biết nên nói cái gì cho phải, nhưng Phương Bình không để ý ông. Cậu mở túi hành quân ra, lấy ra toàn bộ huy chương cấp bốn cấp năm ghim lên túi hành quân, sau đó đeo túi hành quân trước ngực.
Đồng tử Đường Phong thu nhỏ lại, đúng là huy chương cấp năm!