Toàn Cầu Cao Võ

Chương 481: Ta từng trảm vô số cường địch (2)

Chương 481: Ta từng trảm vô số cường địch (2)
"Em thật giết cấp năm?"
"Thật trăm phần trăm, giết hai người, trường đao chính là vũ khí của một người trong đó, một người khác dùng bao tay, đáng tiếc mất rồi. Còn có một số lượng đá năng lượng, cũng mất rồi, nếu không phải gặp phải võ giả cấp sáu, lần này, em có thể giết xuyên phòng tuyến của bọn họ!"
Phương Bình bây giờ hùng dũng, oai vệ, khí phách hiên ngang, sửa sang lại quần áo đã rách tả tơi, Phương Bình cất bước đi tới cổng thành!

Cổng thành, khi thấy Phương Bình cả người đẫm máu, túi hành quân trước ngực lấp lóe huy chương, các chiến sĩ trên thành dưới thành đều nổi lên lòng tôn kính, kính quân lễ! Lúc này, cũng có người lục tục chạy tới cổng thành.
Có người nhìn thấy Phương Bình, kinh ngạc nói: "Người anh em, bên ngoài bị chặn, cậu đây là..."
"Giết xuyên phòng tuyến kẻ địch, chạy về báo tin!"
Phương Bình nói xong, nôn ra một ngụm máu tươi, ra vẻ không thèm để ý, nở nụ cười nói: "Võ giả chúng ta, dù chết trận cũng không lùi về sau!"
"Khá lắm!"
Phương Bình cười cợt, tiếp tục bước lên, nhưng đi cực chậm, chờ người cậu đang đợi xuất hiện.
Rất nhanh, hai mắt Phương Bình sáng lên, người đang đợi đến rồi!
"Tuyết Mai!"
"Phương Bình?"
Triệu Tuyết Mai vội vã chạy tới, mãi đến khí Phương Bình mở miệng, cô mới nhận ra Phương Bình.
Không chờ cô nàng mở miệng Phương Bình cười nói: "May mắn không làm nhục mệnh, trảm một người đỉnh cấp năm, một người cấp năm sơ kỳ, vô số võ giả cấp bốn, cuối cùng tôi cũng coi như có mặt mũi trở về rồi!"
Trên đường cái, một ít người chớp mắt ngơ ngác.
Lữ Phượng Nhu vừa mới chạy tới cũng hơi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Cảnh cũng đang chạy tới, ánh mắt nguy hiểm nói: "Mấy ông giao nhiệm vụ cho em ấy?"
Bằng không, cái gì may mắn không làm nhục mệnh, cũng không ai bảo em đi giết cấp năm.
Hoàng Cảnh mờ mịt, không có chứ!
Làm sao lại dám đưa nhiệm vụ cấp năm cho võ giả sơ cấp!
Mà sau một khắc, Phương Bình "ầm" một cái, ngã xuống đất!
"Phương Bình!"
Bên tai, mơ hồ truyền đến tiếng kêu gào.
...
"Ma Võ, Phương Bình, cấp ba cao kỳ, đánh giết đỉnh cấp năm!"
“Giết xuyên qua tuyến phong tỏa, đột phá vòng vây trùng trùng, đào mạng trong tay cường giả cấp sáu."
"Thật giả?"
"Đương nhiên thật, lúc đó đều nhìn thấy, nhưng mà Phương Bình cũng bị trọng thương..."
"Cấp ba giết đỉnh cấp năm, cậu không phải đang nói đùa chứ?"
"Thật không nói đùa, cậu ấy thu được huy chương cấp năm của kẻ địch, cậu cũng biết, huy chương đối với võ giả địa quật chính là tượng trưng cho thân phận và vinh dự, trừ phi chết rồi, bằng không, ai cũng đừng mong lấy đi, chúng ta giết đối phương, cũng sẽ thu được huy chương, cậu cảm thấy cậu ấy nhặt được hay sao?"
"Làm sao có thể, cấp ba giết cấp bốn, tôi tin, cấp ba giết cấp năm, lại còn là đỉnh cấp năm, chuyện này… Không dám tin!"
"Tôi cũng muốn không tin, nhưng lúc cậu ấy trở về, xác thực bị thương rất nặng, nghe nói là bị võ giả cấp sáu truy sát, lại còn chạy hơn trăm dặm trở lại thành Hy Vọng."
Trong ngày này, bên trong thành Hy Vọng nho nhỏ, Phương Bình nổi danh rồi.
Phương Bình cấp ba cao đoạn, đánh giết võ giả cấp năm, vô số võ giả cấp bốn.
Chiến tích như vậy, lại càng chói mắt, lóa mắt so với Diêu Thành Quân nhiều.
Cấp ba giết cấp năm, thật chưa từng nghe nói... Đương nhiên từng có võ giả cấp ba giết võ giả cấp năm bị trọng thương, nhưng lẽ nào Phương Bình liên tiếp gặp phải hai người cấp năm bị trọng thương hay sao?
...
Tại phòng quân y.
Lữ Phượng Nhu cau mày nói: "Thật là em giết?"
Sắc mặt Phương Bình trắng bệch, treo cánh tay trái trước ngực, hữu khí vô lực nói: "Không phải em thì còn có thể là ai? Đương nhiên, không phải chính diện đánh giết, em dùng kế hãm hại bọn họ. Võ giả cũng không phải đơn thuần là mãng phu, em cấp ba, đánh giết cấp năm, không cần biết có phải đánh giết chính diện hay không, cũng đều là giết địch, cái này không sai chứ ạ?"
Lữ Phượng Nhu khẽ gật đầu, bỗng nhiên nói: "Em là đồ ngu hả? Tôi bảo em chú ý một chút, không nên bị người khác mưu hại, vì sao em còn đơn độc tách đội?"
Phương Bình sửng sốt một chút, ấp úng nói: "Em không phục Đại Sư Tử nói xấu em, thầy ấy không nên nói em không dám chém giết, cho nên em mới đơn độc tách đội, chứng minh em không giống như lời thầy ấy nói, thầy ấy đang lăng mạ em!"
Lữ Phượng Nhu cau mày nói: "Phép khích tướng đơn giản như thế, em đã mắc câu rồi?"
"Cô à, tới mức đó rồi, là đàn ông con trai, em thật không cách nào nhịn được… Em không để ý, cô thì sao?
Cô muốn học sinh của mình bị người khác nói là kẻ sợ chết sao?"
Lữ Phượng Nhu hừ nói: "Tôi không để ý. Ngoài ra, bọn họ nói em không phân biệt được phương hướng, đây là chuyện gì?"
"Không có chuyện đó."
Phương Bình lắc đầu nói: "Nói đùa với bọn họ thôi, nếu không, em còn có thể bôn tập trăm dặm, chạy từ bên ngoài đột phá vòng vây trở về sao? Cô ơi, lần này em giết nhiều cường giả như vậy, hơn nữa còn mang một tin tình báo quan trọng về, vì điều này, em đã phải ném đi vô số đá năng lượng và vũ khí cao cấp..."
"Tình báo?"
Phương Bình lập tức nói: "Đúng, cô ơi, chúng ta đừng trò chuyện nữa, em mang về một tin tình báo liên quan tới sự tồn vong của nhân loại, cô nhanh gọi mọi người đi vào!"
Sau một khắc, không cần Lữ Phượng Nhu mở miệng, ngoài phòng đi tới mấy người, Ngô Khuê Sơn lập tức nói: "Tình báo gì?"
"Thành Đông Quỳ xuất binh, đại quân, từ con đường phía Đông đánh tới thành Hy Vọng… Trong tình thế cửu tử nhất sinh, em đi ngang qua Giảo Vương Lâm, đi qua đi lại bên kia hai lần mới xác định được tin tình báo này..."
Cậu còn đang khoe thành tích, sau một khắc, mọi người trong phòng, bao gồm Lữ Phượng Nhu, bỗng nhiên đồng loạt không thấy bóng dáng.
"Mọi người không phải nên cho em..."
Phương Bình nói được phân nửa, ánh mắt vô thần, nhìn chằm chằm gian phòng không một bóng người, lẩm bẩm nói: "Nên khen thưởng cho em một chút?"
"Chạy rồi?"
"Mình còn chưa nói xong mà, hôm qua bọn họ lên đường, hiện tại đại khái cách chúng ta khoảng 200 dặm chứ?"
"Đây... Là đãi ngộ cho anh hùng sao?"
Phương Bình bất đắc dĩ, cũng có thể hiểu được sự gấp gáp của bọn họ, nhưng mà nhiều người như vậy, một người ở lại không được sao?
"Bốp!"
Một cái tát khiến đầu Phương Bình kém chút lệch đi một bên!
Phương Bình lửa giận ngập trời, quát: "Cô, cô nhìn thầy ấy bắt nạt học sinh của cô vậy sao?”
Lữ Phượng Nhu không lên tiếng, liếc mắt nhìn Đường Phong vừa mới ra tay đánh người, ánh mắt hơi khác thường.
Sắc mặt Đường Phong âm trầm: “Vì sao dọc đường đi khi tôi đưa em về, em lại không nói chuyện thành Đông Quỳ xuất binh?”
Phương Bình hừ nói: "Em không tin tưởng thầy, đơn độc một người, nếu như thầy là gian tế, vậy chẳng phải em bị giết người diệt khẩu rồi sao? Viện trưởng, thầy nói xem em xử lý như vậy có sai không?”
Đơn độc chỉ có hai người với nhau, tình báo quan trọng như vậy làm sao có thể nói được?”
Hoàng Cảnh không lên tiếng.
Đường Phong cả giận nói: "Vậy lúc vào thành thì sao?"
“Lúc đó trong thành đều là người, em làm sao nói? Nói rồi để bọn họ khủng hoảng sao? Thầy Đường à, em không có ý khinh bỉ thầy, nhưng mà IQ của thầy thật là…, đại chiến sắp tới, một khi xuất hiện khủng hoảng, đó mới là phiền toái lớn! Lúc đó em chỉ nói chiến tích của em cũng là vì cổ vũ sĩ khí!”
"Em!"
Đường Phong tức đến mức muốn thổ huyết, Lữ Phượng Nhu lạnh nhạt nói: "Phương Bình nói cũng không sai, huống hồ em ấy đưa tin tức đúng lúc, Đường Phong, đừng quá mức quá đáng, món nợ trước đó tôi còn chưa tìm ông tính sổ đâu!”
Đường Phong cả giận nói: "Tôi quá đáng, thành Đông Quỳ đột kích, việc này liên quan tới sự tồn vong của thành Hy Vọng!"
"Lão Đường!"
Hoàng Cảnh khẽ quát một tiếng, ngắt lời ông.
Nói thế nào đi nữa, Phương Bình cũng đã đưa tin về, hiện tại bọn họ đã hướng Trái Đất cầu viện.
Phương Bình tuy không nói ngay lúc đó… Nhưng lời Phương Bình nói vẫn đúng là em ấy không tính sai.
Đối mặt với một mình Đường Phong, em ấy không nói, đây hẳn là chuyện đương nhiên, một khi Đường Phong là người của tà giáo… Đương nhiên, khả năng này vô cùng thấp.
Nhưng nếu như phải, vậy Phương Bình chết chắc rồi.
Sau khi vào thành… dù sao cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian, dù sao cũng lập công rồi, còn kỳ kèo nữa, bà Lữ điên sẽ tức giận hơn.
Phương Bình cũng mặc kệ Đường Phong phát hỏa, xoa xoa đầu, thấp giọng rên rỉ một câu, bỗng nhiên ngã nằm trên giường.
"Phương Bình!"
Lữ Phượng Nhu hô một tiếng, Đường Phong cất bước muốn đi tới, Phương Bình lay đầu một chút, lại bò lên, hữu khí vô lực nói: "Không có chuyện gì, đầu em lúc trước bị vị cấp sáu kia đánh một quyền, không chết trên tay đối phương, nhưng kém chút bị thầy Đường đánh khiến thương thế phát tác."
"Em..."
Đường Phong không quá chắc chắn, do dự nói: "Đầu em bị cấp sáu đánh qua?"
"Đúng, bị cấp sáu đánh qua!"
Phương Bình xác định không thể nghi ngờ, thầy vừa mới mới đánh em, em không nói dối!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất