Chương 483: Phương Bình - Vận Mệnh Chi Tử (2)
Bọn họ vừa đi, mấy người Phó Xương Đỉnh đi vào.
Nhìn thấy Phương Bình, mấy người đều hơi xấu hổ.
Phương Bình hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Đến rồi à."
"Chuyện đó... Phương Bình..."
“Tôi không trách các cậu, thực ra đó cũng là con đường mà tôi lựa chọn, thế nhưng, các cậu làm tổn thương tôi quá, Vân Hi à, cho tôi mấy viên Hồi Mệnh Đan, bù đắp con tim bị tổn thương của tôi đi.”
Trần Vân Hi sờ sờ túi áo, sau đó chuẩn bị lấy ra bình thuốc...
Phó Xương Đỉnh nhìn trợn mắt ngoác mồm, cái này cũng được sao?
Phương Bình thấy cô ấy muốn cho thật, ngượng ngùng nói: "Quên đi, tôi không dùng của ăn xin đâu, chờ sau này tôi cứu mạng các cậu, lúc đó hẵng cho, không dối trên lừa dưới, bây giờ không ai hoài nghi tôi không thể chém giết cường địch nữa chứ?”
Dương Tiểu Mạn lầu bầu nói: "Cậu đừng cứu tôi, dù sao tôi cũng không có tiền cho cậu."
“Cũng không nghĩ sẽ cứu cậu, cậu và Triệu Lỗi, nếu hai người các cậu muốn tôi cứu mạng, đưa 10 viên Hồi Mệnh Đan, bằng không thì đừng nằm mơ!"
Sắc mặt Triệu Lỗi đen lại, ông đây chọc gì tới cậu?
Phó Xương Đỉnh cười khan một tiếng, cũng không tiếp tục đề tài này, nhỏ giọng nói: "Vị võ giả đỉnh cấp năm kia đúng là..."
"Cậu có ý gì? Nghi vấn thực lực của tôi à?"
“Không phải, ý tôi là, cậu tốt nhất nên kiềm chế một chút… nếu như thật sự cho rằng cậu có thể giết cấp năm, lúc đại chiến, những người khác gặp phải cấp năm, bọn họ không địch lại, sẽ dẫn tới chỗ cậu… lúc đó, cậu xong đời rồi.”
Sắc mặt Phương Bình cứng đờ, đúng nhỉ, nếu thật sự cho rằng mình giết cấp năm như làm thịt chó, vậy mình phải làm sao bây giờ?
"Khụ khụ, tôi dùng mưu kế giết bọn họ."
“Tôi nói mà…” Phó Xương Đỉnh thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười nói: "Vậy cấp bốn thì sao?”
“Phí lời, đó là do tôi giết, đánh giết đàng hoàng, đừng tự an ủi mình, các cậu đừng nghĩ có thể vượt qua tôi. Lần này, sau khi ra khỏi địa quật, tôi sẽ đi khiêu chiến Trương Ngữ, Tạ Lỗi tôi cũng nhìn không thuận mắt."
Mấy người cạn lời, cũng hơi bất đắc dĩ.
Nếu Phương Bình thật sự đã giết cấp bốn… Vậy bọn họ đúng là ở xa hít khói rồi.
Hiện tại trong số mấy người bọn họ, cũng có mấy người đã là võ giả đỉnh cấp hai rồi.
Nhưng Phương Bình đơn độc giết chết cấp bốn, bọn họ hiện tại còn kém quá xa!
...
Trò chuyện với những người này một hồi, Phương Bình bị thương, mọi người cũng không ở lại quấy rối lâu, rất nhanh, từng người rời đi.
Mà điều kiện Hoàng Cảnh đáp ứng, rất nhanh đã được đưa đến rồi.
2000 điểm thưởng, hai viên Hồi Mệnh Đan, cộng thêm một thanh trường đao hợp kim cấp B, nhìn tương tự như Phượng Chủy Đao, nhưng lần này là Yểm Nguyệt Đao... Đúng, chính là Yểm Nguyệt đao, là thanh đao mà Quan Nhị Gia (1) trong Tam Quốc Diễn Nghĩa đã dùng!
Phương Bình hơi dại ra, mình ngày càng giống Quan Nhị Gia rồi?
Không vì lý do gì khác, cậu vừa rồi mới soi gương, phát hiện gương mặt mình đỏ chót, có lẽ là do gần đây thổ huyết, ói máu hơi nhiều, máu dồn lên não, khí huyết dâng trào...
Đương nhiên, soi gương không phải vì chuyện này, mà bởi vì cái mũi bị đánh xuyên qua rồi...
Phương Bình hơi buồn bực, cái mũi này của mình, khi nào mới có thể lành lại?
Nhưng đến khi nhìn thấy điểm tài phú, tâm tình của Phương Bình lại vui vẻ rồi!
Tài phú: 105 triệu
Khí huyết: 1002 cal (1108 cal +)
Tinh thần: 520 hz (541 hz +)
Tôi cốt: 62 đốt (100%), 115 đốt (90%+), 29 đốt (30%+)
Trước đó cậu còn sót lại hơn 39 triệu điểm tài phú, kết quả, sau một chuyến chạy nạn dài, chỉ còn dư lại tầm 35 triệu.
Hiện tại, tăng lên gần 70 triệu điểm tài phú!
Điểm thưởng giúp tăng 40 triệu, dược phẩm tăng 7 triệu, thanh đao này, trừ đi hai món vũ khí trước đó đã tăng điểm tài phú cho cậu, lại còn tăng cho cậu thêm gần 23 triệu điểm tài phú!
Tính được, hệ thống định giá thanh đao này gần 50 triệu!
"Mình lại dùng thanh đao 50 triệu rồi!"
Phương Bình hơi hoảng hốt, nhưng tổn thất lần này cũng nặng nề, cánh tay trái bị thương nghiêm trọng nhất, không dễ phục hồi nhanh như vậy.
Thân thể nhiều chỗ bị thương, giáp da mang tiếng cấp bốn đánh không nứt, bây giờ cũng te tua như mạng nhện, không biết trở về, lão Lý có thể chi trả lại cho mình một chút?
“Xương chi trên có thể rèn luyện xương tủy, còn lại mấy chục triệu, giữ lại để đại chiến!”
Phương Bình đưa ra quyết định, chuẩn bị rèn luyện xương tủy chi trên, như vậy, thương thế của cánh tay trái có thể khôi phục nhanh hơn.
“Cường hóa xương tủy, cường độ thân thể của mình cũng tăng lên, khí huyết cũng tăng lên, có thể không bao lâu mình chính là đỉnh cấp ba rồi!”
Vừa nghĩ tới mình lập tức sắp đột phá đến đỉnh cấp ba, Phương Bình lại lần nữa hoảng hốt.
Tần Phượng Thanh vẫn chưa đột phá chứ?
Tạ Lỗi là khẳng định chưa lên cấp!
Nếu như lão Vương lên cấp chậm một chút, mình lập tức có thể cùng cấp với anh ấy rồi!
"Quả nhiên, mình mới là Vận Mệnh Chi Tử!" (2)
Trên giường bệnh, Phương Bình ngốc nghếch cười một tiếng.
Màn đêm, chớp mắt giáng lâm.
Đêm này, không ai lại tới quấy rầy Phương Bình, mà Phương Bình cũng không đi ra ngoài hỏi dò tình huống hiện tại như thế nào, những việc này không đến phiên một võ giat cấp ba như cậu phải bận tâm.
Buổi tối, Phương Bình bắt đầu tiêu hao điểm tài phú rèn luyện xương tuỷ chi trên.
Rèn luyện xương tuỷ chi trên giúp thương thế cánh tay trái của Phương Bình dần dần chuyển biến tốt.
Cường giả cấp tám được xưng là Kim thân bất hoại, phòng ngự mạnh là một mặt, tốc độ khôi phục nhanh cũng là một điểm.
Mà tất cả điều này đều có mối quan hệ rất lớn với xương tuỷ.
Hoàn thành rèn luyện xương tuỷ, thân thể tự tạo ra khí huyết, khả năng khôi phục, và bồi dưỡng thân thể đều tăng mạnh.
Cánh tay trái bị thương vô cùng nghiêm trọng đàn lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Nội phủ bị thương, Phương Bình lúc trước được người ta cho dùng 1 viên Hồi Mệnh Đan, thương thế vẫn chưa hoàn toàn chuyển biến tốt, cường giả cấp sáu công kích há lại đơn giản như vậy.
Nếu như Phương Bình không phải không ngừng khôi phục khí huyết tu bổ nội phủ, cậu đã sớm không thể kéo dài được tới lúc Đường Phong tới cứu, đã sớm đi đời nhà ma rồi.
Vì để mau chóng khôi phục chiến lực, Phương Bình nhẫn nhịn đau đớn, lại lần nữa dùng thêm 1 viên Hồi Mệnh Đan.
Thương thế của nội phủ cũng bắt đầu nhanh chóng khôi phục.
…
Đến khi sắc trời đột nhiên sáng bừng, thương thế của Phương Bình cũng khôi phục được hơn nửa, ngoại trừ cánh tay trái còn hơi hơi không thể dùng sức, khác thương thế khác của cậu đều gần như hoàn toàn khôi phục rồi.
Liếc mắt nhìn số liệu mới của mình, Phương Bình cũng cực kỳ hài lòng.
Sau khi đột phá cực hạn 1000 cal, khí huyết lại lần nữa tăng nhanh.
Hạn mức khí huyết tối đa tăng lên, cũng đồng nghĩa với uy lực bạo phát chiêu thức mạnh hơn, cũng nói rõ, thể chất của cậu không ngừng được tăng cường.
Tài phú: 40.500.000
Khí huyết: 1008 cal (1209 cal +)
Tinh thần: 520 hz (541 hz +)
Tôi cốt: 126 đốt (100%), 51 đốt (90%+), 29 đốt (30%+)
"Khí huyết đạt hơn 1200 cal, đáng tiếc, Bạo Huyết Cuồng Đao vẫn luôn kẹt lại ở tứ liên trảm."
Phương Bình hơi tiếc nuối, thực ra mấy ngày nay, cậu dùng Bạo Huyết Cuồng Đao chém người không phải một lần hai lần, trước trước sau sau chắc đã chém hơn một nghìn đao.
Nhưng ngũ liên trảm vẫn còn hơi lag, không chém liên tục được.
Một khi có thể chém ra ngũ liên trảm, chiến lực của Phương Bình sẽ tăng mạnh.
Giờ phút này, cậu vẫn dựa vào khí huyết tự thân để giết địch, tính ra cậu không hẳn là đối thủ của Tần Phượng Thanh.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chiến pháp của Tần Phượng Thanh hẳn là mạnh hơn cậu một chút.
"Mình chém ra một đao, lực bạo phát mạnh nhất cũng chỉ mới tầm 200 cal khí huyết, nếu chém liên tục, hiện tại tứ liên trảm có thể bộc phát gần 350 cal khí huyết."
Phương Bình có thể đánh giết võ giả cấp bốn là vì cậu có thể chém không ngừng, không cho đối thủ thời gian phản ứng.
Nói là chém giết kẻ địch, không bằng nói dây dưa kẻ địch đến chết.
Mà những người như Tần Phượng Thanh, bọn họ chém giết, chỉ sợ tuyệt chiêu bạo phát thật, một chiêu giết địch.
Từ điểm đó nhìn ra, Phương Bình còn kém một chút.
"Chờ đến khi mình có thể chém được thất liên trảm, khí huyết bạo phát chồng lên e là có thể đạt đến mức 800 cal khí huyết, khi đó, đó mới thật sự là đại tuyệt chiêu, một trảm mất mạng!"
Phương Bình lẩm bẩm một tiếng, cậu đang nói đến đánh giết cùng cấp, cấp ba cao kỳ hoặc đỉnh cấp ba.
Dù là cấp bốn, yếu yếu một chút, không có công pháp phòng ngự mạnh mẽ, hoặc không có đại chiêu chống lại Phương Bình, cũng sẽ bị chém chết trong vòng một nốt nhạc.
Nhưng mà thất liên trảm, Phương Bình cảm giác mình nên đi ngủ một giấc.
"Ngũ liên trảm còn trảm không ra, uổng phí một bộ chiến pháp tốt như vậy..."
Phương Bình tự nhổ nước bọt một câu, có hơi bất đắc dĩ.
---
(1) Quan Nhị Gia: Quan Vũ, một vị tướng tài ba trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.
(2) Vận Mệnh Chi Tử: người có vận mệnh tốt, thường đã định là người cứu vớt thế giới, làm nên những chuyện lớn không ai làm được.