Chương 484: Nhiệm vụ mới
Hôm nay, cậu mạnh mẽ bạo phát nhiều lần, mà không phải một lần bạo phát, thật rất đáng tiếc, chuyện này đồng nghĩa với việc cậu giết địch tiêu hao càng nhiều khí huyết, càng tốn nhiều thời gian.
"Giết người mới là thời điểm tiến bộ chiến pháp nhanh nhất, Tần Phượng Thanh có thể tu luyện chiến pháp tới mức độ tuyệt chiêu, hơn nữa còn là tuyệt chiêu mạnh mẽ, hẳn là có liên quan đến số lần xuống địa quật."
"Lần này đại chiến, ít nhất cũng phải tu luyện chiến pháp đến mức độ ngũ liên trảm, đến lúc đó, uy lực bạo phát ít nhất có thể ngang hàng với tuyệt chiêu 400 cal của người khác."
"Hơn nữa, còn phải tu luyện thêm đơn trảm nữa, liên trảm dù sao cũng sẽ có một khoảng thời gian gián đoạn rất ngắn, gặp phải người yếu còn được, gặp phải cường giả, có thể liên trảm của mình sẽ bị ngăn chặn..."
Bạo Huyết Cuồng Đao có ưu điểm, cũng có khuyết điểm.
Ưu điểm là bạo phát cộng dồn, tích lũy thương tổn.
Khuyết điểm cũng rất rõ ràng, gặp phải người có nhãn lực tốt, phản ứng nhanh, trong lúc Phương Bình tung ra liên trảm, đối phương có thể né đi hoặc chặn liên trảm của cậu, cứ như vậy, thủ đoạn công kích của Phương Bình sẽ cực kỳ thiếu sát thương.
"Mình hẳn là nên tu luyện thêm một bộ chiến pháp bạo phát đơn lẻ, Bạo Huyết Cuồng Đao chú trọng liên trảm, chứ không chú trọng uy lực bạo phát từng đao đơn lẻ."
Kiểm điểm ưu khuyết điểm của mình một hồi, Phương Bình đã có dự định của riêng mình.
Trong số võ giả cùng cấp, cậu không được xem là vô địch… Nếu không dựa vào khí huyết.
Nếu thật sự chiến đấu với nhau, không mượn dùng điểm tài phú khôi phục khí huyết nhanh chóng, hiện Phương Bình không phải là đối thủ của các võ giả trong top 10 trên bảng xếp hạng.
"Kinh nghiệm chiến đấu, thủ đoạn, chiêu thức, đều thiếu sót một chút.
Địa quật cũng là nơi rèn luyện tốt nhất.
Tiền đề là, đừng chết ở đây."
"Lần này ra khỏi địa quật, mình phải lên đỉnh cấp ba, có thể sử dụng ngũ liên trảm, bảng xếp hạng cấp ba, mình cũng muốn dựa vào thực lực chen chân vào top 3 một chút."
Tính toán một trận, Phương Bình xuống giường, cất bước ra khỏi phòng y tế.
Vừa ra khỏi cửa, Phó Xương Đỉnh vội vã chạy tới, thấy Phương Bình, lập tức nói: "Nhà trường mở cuộc họp, có việc muốn tuyên bố."
"Ừm."
Phương Bình cùng đi tới phòng họp với Phó Xương Đỉnh.
...
Phòng họp.
Lúc này, không chỉ có nhóm người Phương Bình, còn có những người khác.
Phương Bình chợt thấy một người quen - Tần Phượng Thanh!
"Anh sao lại ở đây!"
Tần Phượng Thanh vác trường đao, lười biếng nói: "Phí lời, đại chiến bùng nổ, anh đây đương nhiên phải tới, đàn em Phương à, anh sắp cấp bốn rồi, lần này đi ra ngoài nắm chắc lên cấp.
Nghe nói cậu em cấp ba cao kỳ, chém cấp năm, ngày nào đó hai ta thử xem?"
Phương Bình hừ nói: "Thử thì thử, anh nghĩ em sợ anh à?"
Tên khốn này, trước đó vẫn luôn vác đao đi tới đi lui ở khu ký túc xá tân sinh viên, một bộ dáng muốn chém chết Phương Bình, Phương Bình đã sớm ghi thù nhớ hận rồi.
Huống hồ, Tần Phượng Thanh còn thiếu tiền mình, hình như là 3 triệu hay bao nhiêu ấy nhỉ?
"Tạ Lỗi không tới sao?"
"Tên đó à?"
Tần Phượng Thanh bĩu môi nói: "Không tới, nghe nói thằng nhóc đó giúp nhà trường lo chuyện chiêu sinh rồi, nhàn thấy sợ, có thời gian làm chuyện này, phải đến địa quật mới đúng.
Nhưng mà cũng tốt, cậu ta không đến, chúng ta có thể giết nhiều thêm vài tên địa quật nhãi nhép!"
Tần Phượng Thanh nói lẫm lẫm liệt liệt, nói như thể võ giả địa quật có thể tùy ý cho nhân loại chém giết vậy.
Phương Bình không để ý tới anh ta nữa, nhìn chung quanh một lần, lần này trường học có không ít người tới, cảnh giới cấp ba hiện nhiều tại nhiều thêm một hai chục người.
Thêm vào võ giả cấp ba trước đó, có lẽ gần 40 người.
Bây giờ, đại học năm tư đã tốt nghiệp, học sinh cấp ba tại Ma Võ e là cũng chỉ có tầm 60 người.
Chỉ chốc lát đã đến hai phần ba!
Tâm tình Phương Bình hơi trầm trọng, xem ra thế cuộc thật không tốt lắm, nếu không Ma Võ cũng không nỡ đưa nhiều võ giả cấp ba vào địa quật như vậy.
Ngoại trừ bọn học sinh, số lượng các đạo sư cũng tăng lên nhiều.
Phương Bình nhìn thấy La Nhất Xuyên, nhìn thấy Từ Kiến Châu, nhìn thấy rất nhiều thầy cô quen thuộc...
Toàn bộ phòng họp, có ít nhất gần 200 người.
Trong lúc mọi người thấp giọng nghị luận, Đường Phong và Lữ Phượng Nhu đi tới.
Đường Phong trước sau như một, đi thẳng vào vấn đề: "Hiệu phó Ngô và Viện trưởng đều có những nhiệm vụ khác, tiếp theo, chúng ta cũng có nhiệm vụ của mình.
Hết cả võ giả cấp hai, lên tường thành, hỗ trợ Quân đội phòng thủ thành Hy Vọng.
Võ giả cấp ba, cao kỳ trở xuống, cũng tham dự phòng thủ..."
"Thầy!"
Có người không cam lòng, Vu Hướng Hoa lớn tiếng nói: "Thầy, em không muốn tham dự công tác phòng thủ!"
Đường Phong liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Đi tặng đầu người cho người khác à? Em cho rằng em là cấp ba cao kỳ? Em cho rằng em có thể ngăn cản được một chiêu của cấp ba cao kỳ?"
Không để ý tới cậu, Đường Phong tiếp tục nói: "Cấp ba cao kỳ và võ giả đỉnh cấp ba, ban đêm đều có năng lực nhìn trong bóng tối nhất định, đương nhiên, các em không nhìn lâu được, nhưng bây giờ, võ giả trung cấp đều có nhiệm vụ..."
Đường Phong thốt ra lời này, Phương Bình đã đoán được chuyện gì.
Quả nhiên, Đường Phong tiếp tục nói: "Ý của Quân đội, chúng ta tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, ngồi đợi hai thành tập hợp.
Một khi bị quân binh của hai thành hợp lại, thành Hy Vọng quá nhỏ, lực phá hoại của võ giả quá lớn, rất có thể sẽ bị công phá.
Vì vậy, chúng ta cần chủ động xuất kích, phá rối kế hoạch của bọn họ.
Thừa dịp thành Đông Quỳ cách chúng ta 120 dặm lộ trình, tiên hạ thủ vi cường, tập kích trận địa của thành Thiên Môn.
Quân đội của thành Thiên Môn, sẽ do Quân đội giải quyết, nhưng võ giả tự do của thành Thiên Môn cũng đến quá nhiều.
Nhiệm vụ tác chiến Quân bộ giao cho các em chính là tập kích doanh trại tạm thời của võ giả tự do.
Linh trinh sát của chúng ta đã tra được, cách thành Hy Vọng 25km về hướng Tây Bắc, lúc này đang có một doanh trại nhỏ, đội ngũ có gần 300 võ giả.
Trung cấp sơ cấp đều có, nhiệm vụ của Ma Võ chính là tiêu diệt cứ điểm này, suy yếu lực lượng của thành Thiên Môn.
Võ giả cấp một, cấp hai, đến ban đêm, hầu như sẽ không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì, không đáng ngại.
Trong đó, võ giả cấp ba cao kỳ trở lên sẽ cần chúng ta xử lý.
Lần này, đạo sư cấp bốn cấp năm và các học viên cấp ba cao kỳ và đỉnh cấp ba, cùng nhau hành động, phá hủy trận địa đối phương!"
Hiển nhiên, các đạo sư cấp sáu có nhiệm vụ khác.
Đường Phong nói xong, nhìn về phía mọi người: "Có thắc mắc gì không?"
Phương Bình còn chưa kịp hỏi, Tần Phượng Thanh đã chen lời: "Diệt một cứ điểm dân gian mà thôi, khó cỡ nào chứ, võ giả địa quật, nói thật, cũng là võ giả quân đội mạnh hơn một chút, cường giả dân gian ngược lại không nhiều."
Đường Phong hơi nhíu mày nói: "Chớ khinh thường, võ giả cấp ba cao kỳ trở lên của đối phương không ít, nhưng chúng tôi sẽ dẫn võ giả cấp sáu của bọn họ đi, nói chung, hy vọng mọi người đều có thể an toàn trở về!
Bây giờ thế cuộc chuyển biến xấu, hai thành liên hợp, các cường giả kiềm chế lẫn nhau, chúng ta còn ở thế hạ phong, võ giả cấp một cấp hai công thành chúng ta không sợ, nhưng nếu võ giả cấp ba cao kỳ nhiều hơn, thành Hy Vọng có lẽ không ngăn được đối phương."
Tường thành Hy Vọng tuy rằng rất cao, bên ngoài bọc sắt thép, nhưng đối với võ giả cấp ba cao kỳ mà nói, nhảy qua tường thành cũng không phải chuyện quá khó.
Quân đội có thể chống đối với quân đội của bọn họ, nhưng mỗi lần đại chiến, đều cần cường giả kiềm chế cường giả của đối phương mới được.
Phương Bình chờ ông nói xong, lúc này mới nói: "Vậy nếu như đối phương vẫn còn võ giả cấp sáu trong doanh trại thì làm sao bây giờ?"
"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để kiềm chế toàn bộ bọn họ… Nếu như còn có người, các đạo sư cấp năm sẽ nghênh địch, chuyện này không cần em bận tâm, mục tiêu của các em chính là võ giả cấp ba, bao gồm cả võ giả từ cấp ba trở xuống."
Nhân loại võ giả, kỳ thực cũng không yếu.
Cũng không phải võ giả địa quật yếu hơn bao nhiêu so với võ giả nhân loại, quan trong là, võ giả địa quật, đặc biệt là võ giả tự do, số người biết chiến pháp không nhiều, chất lượng binh khí cũng bình thường. Từ việc Phương Bình đánh giết những võ giả kia, có thể nhìn thấy rằng, một số võ giả cấp bốn, đại đa số đều dùng binh khí chất lượng cấp D.
Mà võ giả nhân loại, đến cấp bốn, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đều sẽ chuẩn bị cho mình một thanh binh khí hợp kim cấp C.
Các Tông sư của nhân loại cũng rất hiếm khi tự quý trọng cây chổi cùn của mình, chiến pháp đều cho phép học tập miễn phí, nhưng ở địa quật đẳng cấp càng nghiêm ngặt hơn, chiến pháp cũng không phải có thể tùy tiện học.
Vì vậy, võ giả quân đội và võ giả tự do trong địa quật có thực lực chênh lệch khá lớn.