Chương 485: Nhiệm vụ mới (2)
Những người khác đều đã không còn thắc mắc gì nữa, thực ra những người khác đều trải qua chuyện này, đến cấp cao kỳ, nhận nhiệm vụ như thế này cũng không phải lần đầu rồi.
Nhưng Phương Bình là lần đầu tiên.
Chờ Đường Phong nói xong, Phương Bình nhỏ giọng hỏi dò Tần Phượng Thanh:\ "Đến lúc đó là hỗn chiến à?"
Tần Phượng Thanh đại đại liệt liệt nói: "Đánh thắng được thì giết, đánh không lại thì chạy về phía các đạo sư, đương nhiên, đừng dẫn người chạy lung tung, nếu biết đạo sư cũng không đánh nổi, vậy đừng đi, hại chết đạo sư, chúng ta cũng phải bỏ mệnh.
Nói tóm lại, thực ra nhiệm vụ của chúng ta không tính là quá khó.
Không để chúng ta đi diệt quân doanh của đối phương… E là cũng do em liên lụy, ai bảo em là người mới."
Sắc mặt Phương Bình đen thui, tức giận nói: "Vậy anh đi mà tập kích quân doanh đi."
"Anh mày đâu có ngu, muốn chết à?"
Phương Bình vô lực nhổ nước bọt, mới vừa rồi anh còn nói chuyện anh dũng như vậy.
Suy nghĩ một chút, Phương Bình lại nói: "Hay là dứt khoát để Tông sư ra tay, một tát đập chết đối phương là được..."
Tần Phượng Thanh lườm một cái, cạn lời với Phương Bình: "Cút đi, Tông sư của chúng ta thực ra cũng có quy tắc ngầm với đối phương. Đại chiến bùng nổ, binh đối binh, tướng đối tướng, trừ phi lực lượng hai bên chênh lệch quá lớn, nếu không, em tàn sát võ giả cấp thấp đối phương, cấp cao của bọn họ sẽ không giết người của chúng ta à?
Trước đây... Kỳ thực Tông sư của chúng ta cũng đã từng..."
Tần Phượng Thanh nhỏ giọng nói: "Tàn sát một nhánh quân đội của đối phương. Lúc đó, vị Tông sư kia nghĩ, dù sao cũng không ở địa cầu, giết thì giết, năm đó, nhân loại cũng không xây thành lũy gì ở lối vào địa quật… Để Tông sư đi vào giết một trận, sau đó chạy trốn là được rồi.
Kết quả... Địa quật bùng nổ đại chiến rồi, hơn mười vị cường giả cấp chín kém chút đánh xuyên qua đường hầm, sau đó nhiều vị Đại tông sư ra tay, đại chiến với đối phương ở trong đường hầm, kém chút nữa đánh nổ đường đường hầm, đồng quy vu tận.
Dù sao cũng gần gần như vậy. Hai bên đều mang cảm giác ném chuột sợ vỡ đồ, chúng ta sợ bọn họ lao ra, bọn họ lo lắng Tông sư chúng ta tùy ý tàn sát dân thường.
Trừ phi một bên chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, bằng không, cường giả tàn sát võ giả cấp thấp quy mô lớn, nhất định sẽ bị trả thù."
Phương Bình kỳ quái nói: "Địa quật cường giả nhiều như vậy, tại sao bình thường không xuất hiện?"
Tần Phượng Thanh nhún nhún vai nói: "Đừng hỏi anh, anh không biết đâu, nhưng có người phán đoán, có thể là mỗi một lối vào địa quật không thông suốt, cường giả muốn đi qua đi lại cũng rất khó, chắc là có tồn tại hạn chế nhất định.
Cho nên bọn họ đang chờ đợi, chờ các lối vào liên hệ với nhau, tập hợp đủ nhân mã, một lần tiêu diệt nhân loại địa cầu.
Về việc có phải như vậy hay không thì không biết.
Mặc dù chúng ta đoán như thế, nhưng cũng chỉ có thể bị động chờ đợi, hết cách rồi, các lối vào địa quật có thể không thể liên hệ với nhau, nhưng một số cường giả đỉnh cấp hẳn là có thể liên hệ lẫn nhau.
Nếu như chúng ta ở đây tàn sát diện rộng, bên kia nhận được tin, tạo áp lực ngược lại, đột phá các lối vào khác…
Dù sao hiện tại cũng đang đợi, Tông sư của chúng ta càng nhiều, sẽ càng phát hiện được nhiều tin tức.
Đối phương cũng đang đợi, chờ các lối vào thông suốt với nhau, cho nên hiện tại các trận chiến đều là chiến dịch cục bộ, đại chiến toàn diện còn chưa bùng nổ."
Phương Bình thở dài, không hỏi tiếp nữa.
Tần Phượng Thanh thấy thế nhỏ giọng nói: "Đêm nay theo anh, hai đứa mình chơi lớn, đánh cấp ba chán lắm, chiến lợi phẩm không nhiều.
Mình làm thịt cấp bốn cấp năm, giết chết một tên, có thể sánh ngang với đánh giết nhiều võ giả cấp ba.
Cậu chạy tới tung đại chiêu, bùng nổ hai mươi, ba mươi lần, cấp bốn cũng phải nghĩ biện pháp ngăn lại, anh giữ lực, một đạo giết chết hắn!"
Phương Bình nhổ nước bọt nói: "Anh thật sự cho rằng khí huyết của em bỗng dưng mà có để tiêu hao đấy à? Cũng cần dược phẩm, tài nguyên chứ."
"Năm - năm, thế nào?"
"Cút!"
"Bốn - sáu, không thể ít hơn nữa, anh cũng không phải không làm việc..."
Phương Bình suy nghĩ một chút nói: "Em thấy giết nhiều cấp ba một chút, so với giết cấp bốn càng tốt hơn, võ giả trung cấp khó giết, em còn có thể bạo, anh thì sao? Anh tung một đao, hao hết khí huyết, còn có thể tiếp tục sao?"
"Ngớ ngẩn!" Tần Phượng Thanh mắng: "Giết một tên cấp bốn, sánh được với giết 10 tên cấp ba, em nghĩ gì vậy?"
"Nhiều như vậy?"
"Phí lời, trái tim năng lượng của bọn họ đã có giá trị lắm rồi, một quả tim năng lượng cấp bốn, có thể đổi được 300 điểm thưởng!"
"Cao như vậy?"
Phương Bình thật sự không biết chuyện này, nghe vậy bỗng nhiên đau lòng nói: "Cấp năm thì sao?"
"Nhìn đẳng cấp, quả tim năng lượng đỉnh cấp năm giá trị 1000 điểm thưởng."
Phương Bình bỗng nhiên mắng một câu, con sư tử vàng kim trong Giảo Vương Lâm chết tiệt, ăn mất của cậu bao nhiêu thứ tốt!
Nhưng mà rất nhanh, Phương Bình bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trước đó cậu cũng cầm một quả tim năng lượng cấp bốn, hình như cũng đâu cho cậu thêm bao nhiêu điểm tài phú?
"Là bởi vì món đồ đó thực sự không đáng giá, hay là bởi vì… móc tim từ thân thể người xuống, nên hệ thống không tính?"
Phương Bình không rõ lắm, chỉ có thể để sau thử lại thôi.
Cũng có thể bởi vì trái tim năng lượng không thể xác định giá trị?
"Đổi thành điểm thưởng, chắc là sẽ được tính rồi."
Phương Bình hiện tại cũng không hiểu nổi hệ thống tính toán thế nào, chỉ có bỏ qua.
Về đề nghị của Tần Phượng Thanh, tới lúc đó rồi tính, hơn nữa, ông này bây giờ vẫn còn ở đỉnh cấp ba, thật chậm.
…
Trong thành Hy Vọng, mọi người đều có nhiệm vụ.
Ở nơi này, ngoại trừ người của Quân đội, cũng không có người bình thường, dù là dân làm ăn ở trong thành, thực ra cũng là võ giả.
Đây vốn là thị trấn quân đội, đại chiến bùng nổ, mọi người đều phải xuất chiến.
...
Màn đêm, lại lần nữa giáng lâm.
Trong đêm tối, không phải chỉ có một mình đội ngũ của Phương Bình hành động, ở cổng thành, nhóm Phương Bình gặp phải mấy đội ngũ khác.
Tần Phượng Thanh vừa theo đội ngũ đi, vừa thấp giọng oán giận nói: "Không tới cấp bốn, không rèn luyện nội phủ, không có cách nào nhìn trong ban đêm, cứ như bị cận ấy, chỉ nhìn được trong bán kính chừng 10m, bây giờ trời tối, cũng không biết nên chạy về hướng nào.”
"Câm miệng, nhỏ giọng một chút!"
Đạo sư dẫn đội đi phía trước là cường giả đỉnh cấp năm, ông ấy thấp giọng quát lớn một câu.
Tần Phượng Thanh hơi quê, đi được một hồi, anh ta lại lôi kéo Phương Bình nói: “Thực ra đi theo đại đội hành động, không kiếm được lợi ích gì, Tiểu Phương, suy nghĩ một chút, hai đứa mình tập hậu thành Thiên Môn đi…”
Phương Bình đau đầu, mẹ nó, ông này sao lại có công phu nói lảm nhảm lợi hại như vậy, lảm nhảm lải nhải còn hơn mình nữa!
“Bây giờ thành Thiên Môn điều động toàn quân đi hết rồi, ở phía sau ít người, hai đứa mình giết vào sào huyệt đối phương, làm một vố lớn, đủ để không lo không nghĩ thăng lên cấp Tông sư rồi.”
“Anh nói cho cậu nghe, lần trước anh mày đi chung với Vương Kim Dương, cũng làm một vố, thâm nhập vào phía sau quân địch… Khà khà, cậu có biết không? Mò được một khoản lớn đấy, lấy được một viên đá năng lượng nặng nửa ký!”
Bình thường, đá năng lượng đều tính giá trị theo gam, Tần Phượng Thanh trực tiếp tìm được một viên nặng nửa ký, Phương Bình chớp mắt thực hiện chuyển đổi, 15000 điểm thưởng, gần như bốn, năm trăm triệu!
"Thật hay giả?"
“Đương nhiên là thật, nhưng mà thằng khốn Vương Kim Dương kia không phải là người, nó nói nó xuất lực nhiều hơn, một mình đoạt hơn một nửa, chỉ để lại cho anh gần một nửa…”
“Vậy mà anh chỉ mới đỉnh cấp ba?”
"Cút đi, cậu thì biết cái đếch gì, anh mua một thanh đại đao hợp kim cấp B, dùng hết một nửa, số tiền còn lại, cũng đều lấy mua dược phẩm thuốc thang, dùng tu luyện chiến pháp hết rồi.
Đừng chỉ thấy anh đỉnh cấp ba, một mình anh đánh được 5 thằng như cậu!”
“Anh chém gió tiếp đi, một mình em đánh được 5 người như anh, anh có tin hay không?”
“Vô nghĩa!” Tần Phượng Thanh khịt mũi coi thường, khoe khoang nói: "Một đao của anh mày có thể bạo phát tối đa 500 cal khí huyết, cấp bốn cũng phải chết.
Cậu cảm thấy khí huyết cậu khôi phục nhanh hơn người bình thường một chút là có thể đỡ được sao?
Hơn nữa, anh chạy nhanh, cậu có muốn trốn cũng không trốn được, một đao cậu không chết, hai đao cậu chắc chắn phải chết!”
“Chém tiếp đi anh, một võ giả cấp ba mà muốn giết em à? Cấp sáu còn không giết được em.”
“Đó là do thằng đó ngu, đại khái bị cậu đánh lừa, không một kích tất sát, đổi thành anh, đời nào anh cho cậu chạy trốn.”
“Nói như thiệt vậy luôn hả, sau này sẽ tìm anh bàn luận một hồi!”
"Ai sợ ai chứ!"
"Phải rồi, anh có tiền như vậy, lần trước mượn em 3 triệu còn chưa trả nữa là sao?"