Chương 488: Ai có thể bất tử?
Nhưng lời Tần Phượng Thanh nói vẫn có chút đạo lý, Phương Bình lúc này không còn thất thần, tưởng tượng trường đao chính là cánh tay mình…
Sau một khắc, lực lượng tinh thần của Phương Bình khẽ nhúc nhích, bám vào trên trường đao.
Phương Bình có thể cảm nhận rõ ràng năng lượng phân bố trên đao.
"Còn có thể làm như thế..."
Tinh thần Phương Bình chấn động, bỗng nhiên ngưng tụ tất cả khí huyết vào lưỡi đao!
"Chém!"
Quát to một tiếng, Phương Bình chém xuống một đao, chém trúng mũi kiếm của đối phương.
"Crack crack!"
Một tiếng vang giòn, trường kiếm gãy, rơi xuống!
"Lại chém!"
Phương Bình lại lần nữa gầm dữ dội một tiếng, trường đao nhanh như lôi đình, xẹt qua trong bóng đêm...
"Bộp!"
Tiếng cắt chém kim loại truyền đến, trường đao của Phương Bình lóe lên hào quang đỏ ngầu rồi biến mất, đối phương bị chém thành hai nửa không đều nhau.
"Lão Tần, chỉ điểm không tệ, giảm cho anh 1 triệu tiền nợ, sau trả em 4 triệu là được!"
Tần Phượng Thanh mờ mịt, lẩm bẩm nói: "Học rất nhanh!"
Lại tiếp tục như thế, Phương Bình có phải là cũng có thể trảm cậu rồi?
Hai người giết ba vị võ giả cấp bốn, giết cũng cực kỳ vui vẻ.
Nhưng điều đó không có nghĩa tất cả mọi người đều có thể như vậy.
Khi Phương Bình thu thập xong chiến lợi phẩm, nghiêng đầu nhìn một cái, bên trong vòng chiến, một vị đạo sư vừa vặn bị một võ giả địa quật đâm một kiếm xuyên tim!
Phương Bình sửng sốt một chút...
Thật sự sửng sốt một chút!
Cậu cho rằng, đạo sư của Ma Võ có thể thuận lợi đánh giết những người này, cậu cho rằng đạo sư Ma Võ đột kích doanh trại, nhất định sẽ giết chóc rất nhiều.
Tần Phượng Thanh nói, võ giả dân gian rất yếu.
Tuy rằng Phương Bình không quá cảm nhận được, nhưng mới vừa rồi, Tần Phượng Thanh một đao chém chết cấp bốn, Phương Bình theo bản năng cảm thấy đạo sư Ma Võ đều có thể như vậy...
Nhưng mà tất cả ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng.
Khi thấy một vị đạo se bị đánh giết tại chỗ, Phương Bình thật sự hơi không hoàn hồn.
Cậu đã quên, mỗi lần đại chiến, đều sẽ có vô số người hy sinh.
Đạo sư của Ma Võ cũng không phải vô địch, bọn họ cũng chết trận quá nhiều. Trước đó vài ngày, cậu vừa tận mắt nhìn thấy thi thể của một vài đạo sư được mai táng ở một nơi sâu trong Ma Võ.
Bạch Nhược Khê, một vị đạo sư quen thuộc cũng trọng thương sắp chết, không thể không gián đoạn cuộc đời làm đạo sư.
Phương Bình sững sờ, nhưng Tần Phượng Thanh thì không, anh ta nuốt vào một viên thuốc, sau đó nhanh chóng vọt vào vòng chiến, gian nan chặn lại một kiếm của tên vừa đâm kiếm vào vị đạo sư kia!
Phương Bình cũng lập tức phản ứng lại, vừa định gia nhập vòng chiến, một vị đạo sư liền quát: "Phương Bình, đi giúp học sinh ở vòng ngoài!”
Phương Bình quay đầu nhìn lại, trong lúc bọn họ đánh giết võ giả cấp bốn, các học sinh khác đã bị rất nhiều võ giả vây quanh, đang gian nan chống đỡ.
Cắn răng một cái, Phương Bình nhanh chóng chạy về phía vòng ngoài!
Võ giả tự do có yếu đi nữa thì đẳng cấp cũng xấp xỉ mọi người, đánh hai người còn được, chứ hơn trăm người vây công 20 người, cũng nguy hiểm tầng tầng.
...
Phương Bình gia nhập vòng chiến!
Đối mặt với võ giả cùng cấp, Phương Bình không hề cảm thấy mình sẽ không đánh lại!
Toàn thân trường đao không còn đỏ như máu nữa, chỉ còn mỗi lưỡi đao đỏ tươi. Phương Bình bổ một đao quét ngang, chém chết một vị võ giả cấp ba ngay tại chỗ!
"Đều đến đây giết tao nào!"
Phương Bình rống lên một tiếng, hấp dẫn không ít sự chú ý.
Sau một khắc, Phương Bình nhảy vào vòng chiến cấp ba.
Một đao bổ xuống, hiếm có địch thủ!
Là võ giả cấp ba cao kỳ, cốt tuỷ rèn luyện hơn một nửa, vũ khí hơn người, không thèm quan tâm tiêu hao bao nhiêu khí huyết, một võ giả cấp ba cao kỳ như vậy trong nhân loại cũng thuộc số ít những người cực mạnh.
Nơi đây chỉ là một thành của địa quật, một đám võ giả cấp ba dân gian tự do, không phải là đối thủ của Phương Bình.
Trong chớp mắt, Phương Bình chém giết bảy, tám người!
Nhưng đối phương quá nhiều người, Phương Bình bị vây lại, ưu thế về tốc độ cũng không phát huy ra được, vẫn bị người khác đánh trúng mấy lần, một số vết thương cũ trên người cũng lần nữa bị nứt toác.
“Các cậu tới chém giết đi chứ!”
Phương Bình giận dữ, rống lên một tiếng, bỗng dưng không còn một hai đao tất sát nữa, mà trường đao quét ngang, chém lung tung loạn xạ!
“Tôi tung đại chiêu, không giết chết, các cậu mau vây giết!”
Đám học sinh đều nhìn đến mức sững sờ!
Học sinh Ma Võ, thực ra hầu như đều biết đến sự tồn tại của Phương Bình.
Cũng từng nghe người khác nói, Phương Bình tung đại chiêu giống như ăn cơm uống nói chuyện vậy, rất tùy tiện.
Nhưng mà lúc này, không ít người mới được tận mắt chứng kiến lần đầu!
Phương Bình như một con mãnh hổ không biết mỏi mệt, trường đao tỏa ra hào quang đỏ ngầu chói mắt, cậu ấy nhảy vào trong đám người chém chém giết giết, sau đó nhanh chóng lùi về với đám học sinh.
“À thôi đừng chém giết, tôi nghĩ tới một biện pháp hay hơn rồi, tôi tiếp tục tung đại chiêu, nhưng mà lúc tôi nghỉ mệt lấy hơi, các cậu giúp tôi cản kẻ địch lại một hồi!”
Tuy rằng Phương Bình có khí huyết vô hạn, nhưng là người, ai cũng sẽ mệt mỏi.
Xung phong đánh trận một hồi, Phương Bình cũng hơi mệt mỏi rồi.
Lúc nói chuyện, Phương Bình lại lần nữa xung phong chạy ra ngoài!
Chém mấy chục đao, Phương Bình lại lui ra khỏi vòng chiến, thở hổn hển.
Những người khác cũng không cần căn dặn, lập tức che chở cho Phương Bình, bắt đầu ngăn cản các võ giả bên ngoài vây giết bọn họ!
Phương Bình nghỉ ngơi trong chốc lát, lại lần nữa đạp không nhảy ra, bắt đầu tung chiêu liên tục!
Võ giả cấp ba cao kỳ trở xuống, hầu như là một đao tất sát.
Cấp ba cao kỳ trở lên, một đao không chết, Phương Bình cũng không quan tâm, lùi về nghỉ, lại xông lên chém!
Nhưng qua mất lần, cậu cũng bị đám võ giả cấp ba cao kỳ và đỉnh cấp ba đánh trúng nhiều lần, quần áo trên người từ lâu đã bị nhuộm đỏ.
"Mình đã chảy bao nhiêu máu rồi..."
Phương Bình cũng cảm giác mình hơi đuối sức rồi, điểm tài phú có thể bổ sung khí huyết, nhưng lực lượng khí huyết không phải là máu.
Mất máu vẫn có thể khiến Phương Bình mệt mỏi không thể tả.
“Giết tới khi nào mới hết!”
Võ giả địa quật dường như nhiều bất tận!
Khi Phương Bình cảm nhận được người bên ngoài vòng vây ngày càng ít, cậu mới thở nhẹ một hơi, lúc này, chợt nghe đạo sư ở phía xa xa quát ầm lên.
"Lui lại!"
Phương Bình không kịp nghĩ nhiều, vừa định rút đi, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, vội vàng tìm tòi trên mặt đất.
Cũng mặc kệ là cấp ba sơ kỳ hay là đỉnh cấp ba, Phương Bình liên tục mò qua bảy tám người.
Lúc này, các đạo sư từ bên trong vừa chiến đấu vừa lui ra bên ngoài.
Một vị đạo sư nhìn thấy Phương Bình vẫn đang mò thi, phẫn nộ quát: "Phương Bình, lùi về!"
Phương Bình quay đầu liếc mắt nhìn, nhìn thấy không ít võ giả địa quật đi ra truy sát, trong lòng giật mình, cất bước chạy ngay, tốc độ kia khiến mấy vị đạo sư nhìn thấy cũng phải trợn mắt ngoác mồm.
…
Mọi người lao nhanh hơn 20 dặm, đạo sư chạy ở phía sau mới khàn cổ quát lên: “Nghỉ ngơi trong chốc lát!”
Vừa dứt lời, không ít người nằm xụi lơ trên mặt đất.
Đạo sư dẫn đội xem xét một vòng, yên lặng nhìn về phương xa, không nói gì.
Phương Bình ban đầu không nghĩ gì, nhưng sau đó não bộ lóe lên, cậu nghĩ đến một điểm, mở miệng hỏi: “Thầy ơi, thương vong của chúng ta như thế nào? Còn… bọn họ… thi thể của bọn họ…”
"Chiến tranh, làm gì có người nào không chết."
Đạo sư mang đội trầm giọng nói một câu, lát sau mới nói: “Chết trận 4 đạo sư và 2 học sinh. Nhưng mà… số lượng giết địch vượt hơn 200 người, võ giả cấp một cấp hai hầu như toàn bộ bị chúng ta đánh giết, phần lớn cấp ba cũng chết, võ giả cấp bốn cấp năm cũng tử thương hơn một nửa!
Đội ngũ này, phế bỏ!"
Thương vọng 6 người, giết được nhiều địch như vậy, không thể nói trận này không đại thắng.
Nếu không phải do khí huyết mọi người tiêu hao hầu như không còn, đội ngũ đó cũng có thể toàn quân bị diệt.
Một nhóm võ giả nhân loại tinh anh, nếu ngay cả một doanh trại võ giả dân gian tự do cũng không giết được, vậy thì nhân loại đã sớm bị diệt vong rồi.
Nhưng dù như vậy, Phương Bình cũng không cảm thấy mình vui mừng chút nào.
Lúc trước, khí chém giết võ giả tà giáo, người chết đều là học sinh trường khác, cậu cũng chẳng lưu ý mấy.
Nhưng lúc này đây, các đạo sư, các bạn học sinh mới trước đó còn đang trò chuyện phiếm với nhau, bỗng nhiên chết ngay trước mắt cậu, Phương Bình không biết nên hoang mang hay bi thương.
Hiện tại, Tần Phượng Thanh cũng chảy máu ồ ạt, anh ta vừa băng bó vết thương, vừa thở dốc nói: “Chết trận ở địa quật cũng không có gì, ai có thể bất tử?"