Chương 489: Ai có thể bất tử? (2)
Tần Phượng Thanh nói: "Chết trận ở địa quật cũng không có gì, ai có thể bất tử?
Trước khi chết giết được nhiều người một chút, cũng lời rồi!
Cậu không giết địch, anh không giết địch, vậy cùng chờ chết đi!
Ít nhất không thể để võ giả cấp một cấp hai của chúng ta đi giết địch là được. Bên Quân bộ, võ giả cấp một cấp hai chết trận rất nhiều, bao gồm cả quân nhân phổ thông.
Chúng ta tốt xấu gì cũng có thể giết chết mấy người, không lỗ vốn…
Còn di thể của các đạo sư và các bạn học sinh… Chết ở địa quật, táng ở địa quật, cũng tốt.
Anh chỉ hy vọng, có một ngày, nếu như anh chết, hãy chôn anh ở thành Thiên Môn!
À không, anh hy vọng anh có thể được an táng ở sâu trong địa quật!”
Tần Phượng Thanh nhếch miệng cười cười, lẩm bẩm nói: "Giết vào nơi sâu trong địa quật mới là hảo hán anh hùng!"
Các đạo sư không ai lên tiếng, liếc nhìn xa xa.
Lúc này đây, khí huyết của mọi người tiêu hao hầu như không còn, quay về chiến đấu vì muốn đưa di thể đi là chuyện không được cổ vũ tại địa quật. Cho dù muốn chết, cũng nên giết nhiều thêm vài tên võ giả địa quật rồi chết.
"Chờ đại chiến kết thúc, chúng ta lại đi tìm..."
Đạo sư dẫn đội trầm giọng nói một câu, lại nói tiếp: “Giết tàn phế đội ngũ này, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành rồi. Nhưng mà thu hoạch không nhiều, không kịp lấy, bây giờ tài nguyên khan hiếm, trở về, Quân đội cùng lắm chỉ bồi thường mọi người một chút dược phẩm sử dụng… Không được có bất kỳ oán giận nào!”
Mang đội đạo sư trầm giọng nói: "Lần này, nhiệm vụ của chúng ta xem như hoàn thành ung dung, trên thực tế, Quân đội cũng vẫn đang chăm sóc chúng ta!
Bởi vì rất nhiều người đều cảm thấy, Võ Đại học sinh là tinh anh, có hy vọng trở thành Tông sư!
Cho nên, võ giả Quân đội bớt ăn bớt mặc, dùng chính tài nguyên của bọn họ để trả thưởng nhiệm vụ, cung cấp lượng lớn tài nguyên cho chúng ta!
Hằng năm, võ giả Quân đội chết trận gấp 10 lần Võ Đại!
Chiến sĩ phổ thông cũng rất nhiều!
Cho nên, dù Quân đội không cho bất cứ thứ gì, các em cũng không được oán giận, tác chiến ở địa quật là trách nhiệm của chúng ta!
Về việc dưỡng thương, tiêu hao khí huyết, về Ma Võ sẽ có một phần thuốc dành riêng cho mỗi người, các em tự đi lấy!”
Mọi người gật đầu lia lịa, Phương Bình lại hơi lúng túng, sờ sờ túi hành quân của mình, những người khác ra sức chém giết, không có thời gian đi đoạt lại.
Nhưng cậu lại thu được không ít đồ…
Dường như nhìn thấy hành động của Phương Bình, đạo sư dẫn đội lạnh nhạt nói: “Tự em giữ lại đi, trong lúc chiến đấu, những gì em thu được đương nhiên thuộc về em, nhưng không được đoạt lấy chiến lợi phẩm của người khác. Số chiến lợi phẩm lúc nãy em mang đi được, phân cho các bạn khác một ít.”
Những giây cuối cùng, Phương mò bảy, tám bộ thi thể, trong đó cũng có những bộ thi thể do người khác chém giết.
Tuy rằng những người khác không có thời gian lấy đi, nhưng nếu Phương Bình đã lấy đi được, cũng phải chia cho mọi người.
Phương Bình nghe vậy, lập tức lấy ra vài thứ từ trong túi hành quân, đưa cho những học sinh khác.
Có người lắc đầu nói: "Thôi, cậu cầm đi, nếu không có cậu, lần này chúng tôi có lẽ sẽ tử thương hơn một nửa.”
"Đừng, mọi người cầm đi, dùng để chữa thương cũng được, thực ra cũng không có bao nhiêu đồ vật, đều là quỷ nghèo."
Mọi người cười cười, từng người nhận chiến lợi phẩm nên thuộc về mình.
"Được rồi, trở về thành!"
Đạo sư dẫn đội hô một tiếng, mọi người lục tục đứng dậy, đi về hướng thành Hy Vọng.
…
Trở lại thành Hy Vọng cũng là lúc trời vừa sáng.
Ngoài thành, không ít võ giả cũng đều mới trở về.
Có người cõng thương binh, có người ôm thi thể, tất cả đều trầm mặc.
Đạo sư mang đội thấy thế, than nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Lần này hai thành hợp tác, chúng ta nhất định phải dùng thế lôi đình đánh giết một phần võ giả, đả kích tinh thần bọn họ, làm giảm sức mạnh của bọn họ!
Dù cho hy sinh nhiều hơn, cũng nhất định phải đánh!"
Phương Bình nặng nề hỏi: “Cũng chỉ có thể dựa vào võ giả chém giết chính diện vậy sao? Nhiều năm như vậy, Quân đội không nghiên cứu chút vũ khí có lực sát thương lớn nào sao?”
"Có, đáng tiếc lại rất thiếu đá năng lượng." Đạo sư mang đội trả lời: “Dựa vào vũ khí năng lượng đánh giết võ giả lại càng tốn kém hơn rất nhiều, hiện tại, vũ khí năng lượng quá đơn sơn, đánh giết một võ giả cấp ba lại cần tiêu tốn hơn 10g đá năng lượng tu luyện!
Mà 10g đá năng lượng tu luyện, có lẽ phải dựa vào vài vị võ giả cấp ba đi chém giết, mới có thể lấy được.
Các em nghĩ xem, Quân đội dám dùng sao?
Còn không bằng chế tạo ra thêm một ít dược phẩm và binh khí để mọi người tu luyện, như em cấp ba, bước vào cấp bốn, giết một võ giả cấp ba sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Nói tới nói lui, vẫn là do cái giá phải trả quá cao.
Đá năng lượng cũng quá khan hiếm.
Phương Bình thở dài, cũng không nói gì thêm.
Ở nơi này, phải quen dần với tử vong.
Lữ Phượng Nhu đã sớm nói với bọn họ, võ giả chết rồi, đừng rơi lệ, đừng bi thương, có năng lực thì giết thêm nhiều tên võ giả địa quật, báo thù cho bọn họ, không có năng lực, vậy thì phải nhẫn nhịn, kìm nén.
…
Lần thứ hai trở lại phòng họp.
Đường Phong cũng mới vừa trở về, vết máu trên người chưa tan đi.
Nhìn lướt qua mọi người, Đường Phong uể oải nói: "Đưa bọn họ trở về rồi?"
"Không có, tình huống lúc đó không cho phép."
Đường Phong trầm mặc chốc lát: "Vậy thì chờ đẩy lùi kẻ địch rồi lại đi tìm, mặt khác... Quân bộ cho phép chúng ta mang các võ giả cấp hai trở về, Phương Bình, em cũng có thể trở về rồi."
"Em?"
"Đúng, em có thể trở về rồi."
"Thầy ơi, em..."
"Trở về đi." Đường Phong uể oải nói: "Các em đều là người mới, lần thứ nhất tiến vào địa quật như vậy là được rồi."
Phương Bình cau mày, Tần Phượng Thanh lại lẫm liệt nói: “Không phải em phỉ báng Quân đội, chứ thực sự mà nói, đến bước ngoặt này rồi, tại sao Quân đội lại để cho bọn họ rời đi? Lẽ nào thật sự không thủ được?"
"Câm miệng!"
Đường Phong quát lớn một tiếng suy nghĩ một chút, nói: “Hiệu trưởng quyết định vào địa quật, ba vị Tông sư của Ma Võ cùng tiến vào địa quật, Lưu lão đã đi Nam Giang rồi, làm sao cũng phải chừa lại chút hạt giống cho Ma Võ chứ.”
"Hiệu trưởng vào địa quật!"
Không ít đạo sư kinh ngạc thốt lên, có người không nhịn được nói: "Hiệu trưởng thầy ấy... Không phải thầy ấy nói..."
"Hiệu trưởng nói đi Nam Giang hay là đến Ma Đô đều giống nhau, tình huống lần này nguy cấp, thầy ấy cũng không chờ nữa, đi bên này cũng vậy thôi.
Được rồi, không nói những chuyện này, nên trở về đi thì trở về đi.
Bao gồm cả Tần Phượng Thanh nữa, sau khi chặn được đợt sóng tấn công thứ nhất thì cũng trở về đi.”
Tần Phượng Thanh bĩu môi nói: “Em chả đi về đâu, đi về biết đi đâu kiếm tài nguyên, giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Đường Phong lườm hắn một cái, quát lớn nói: "Ít nói nhảm, tất cả các em học sinh đi ra ngoài đi!"
Đám học sinh liếc mắt nhìn nhau, đành phải lục tục rời đi.
Bọn họ vừa đi, vị đạo sư mạng đội trước kia cau mày hỏi: "Hiệu trưởng cũng đến rồi, nguy cấp như thế à?"
"Ừm, tối hôm qua kỳ thực đã phát sinh cuộc chiến giữa các võ giả cao cấp, 14 người cao cấp của thành Thiên Môn, toàn bộ lực lượng của thành Thiên Môn đều đến rồi!
Lần này hiệu trưởng quyết định, chém giết Hổ Quân thống soái thành Thiên Môn!
Ba đại thống soái Hổ Quân, Báo Quân, và Lang Quân đều là võ giả cấp tám, nếu hiệu trưởng có thể đánh giết Hổ Quân thống soái, lại giết thêm mấy vị cấp bảy của hắn, thành Thiên Môn sẽ không công tự lùi!"
"Vậy còn thành chủ thành Thiên Môn..."
"Hắn ta sẽ do Phạm lão xử lý, nhưng mà cấp chín khó giết, chỉ có thể kiềm chế.
Về phần thành Đông Quỳ, Trấn thủ sứ phương Nam đến rồi, ông ấy sẽ ngăn trở địch, mấy vị Tông sư già đều quyết định, lần này đánh giết một vài võ giả cấp bảy!
Ngoài ra, còn hai vị cấp chín cũng đang đuổi tới, đề phòng có người từ nơi sâu xa xuất hiện!
Lần này, ý của hiệu trưởng muốn, ít nhất đánh tàn phế hai thành của Ma Đô địa quật, chém giết cùng cấp với nhau, cường giả nơi sâu xa bình thường cũng sẽ không tham dự.”
Không ít đạo sư xiết chặt nắm đấm!
"Chúng ta quá yếu, chỉ có thể giết mấy người cùng cấp, nếu không, hai tòa thành trì mà thôi!" Có người gầm nhẹ.
Đường Phong lần thứ hai trầm mặc, một lát sau mới nói: "Hiện tại nói những này đều vô dụng, hiệu trưởng lần này... Hiệu phó Ngô muốn tham dự trận chiến cấp tám, ý của Quân đội là, thời khắc mấu chốt, học sinh của chúng ta toàn bộ trở về, trong số các thầy cô, 50 tuổi trở xuống, cũng đồng thời trở lại với các em học sinh."