Chương 494: Thật muốn trở về nhìn
"Sung năng lượng!"
Trên tường thành, Đô uý quát to một tiếng, nhoam Phương Bình dồn dập ngưng tụ khí huyết bám lên cung tên.
Chờ chốc lát, Đô uý gầm lên giận dữ, mũi tên màu máu chớp mắt bắn mạnh ra, xuyên qua một quan quân toàn thân mặc giáp.
“Phù phù…”
Mấy người bên cạnh Phương Bình đều đang thở hổn hển, Đô úy lắc đầu nói: "Không phải trung cấp."
Lúc này, đối phương đã đưa binh đến chân thành.
Mọi người dẫn khí huyết bám vào cung tên mấy chục lần, cũng chỉ đánh giết được một cường giả mạo muội lơ lửng giữa trời.
Thành Đông Quỳ đã sớm chuẩn bị, cường giả lơ lửng trời đều có khiên che chắn, bắn nhiều đợt như vậy cũng chưa bắn giết được bao nhiêu người.
Phương Bình cau mày, cách mấy mét ngay trước mặt cậu, có một vị võ giả trung cấp đang chém giết cường giả leo tường thành của đối phương.
Phương Bình rục rà rục rịch, nhìn về phía Đô úy.
Đô úy lắc đầu nói: "Nhiệm vụ của chúng ta chính là phụ trách xe bắn tên..."
"Nhưng mà..."
"Cậu còn dư khí huyết sao?"
Đô úy cười khổ, kỳ thực không phải là không muốn đi hỗ trợ, nhưng hiện tại võ giả trèo tường phần lớn đều là võ giả trung cấp.
Khí huyết bọn họ tiêu hao hầu như không còn, lúc này đi tới, thật sự chỉ thêm phiền, chịu chết.
Phương Bình nghiêm túc gật đầu nói: "Còn, hơn nữa, trung cấp tôi cũng từng giết không ít, có thể giết."
Mọi người dồn dập nhìn về phía cậu.
Phương Bình hít sâu một hơi nói: "Tôi hiện tại đi giết địch, hẳn là sẽ không quấy rầy các vị chứ?"
"Người anh em..."
Vị võ giả trung niên lúc trước hút điếu thuốc kia hơi nhíu nhíu mày nói: "Đừng đi chịu chết, dù cho chết, cũng phải chết đáng giá chút..."
"Thật đấy, tôi là Phương Bình, biết Phương Bình không? Thiên tài từng giết qua cấp năm…" Phương Bình nhếch miệng nở nụ cười một tiếng, trong lòng lẩm bẩm một câu, đúng là tôi sợ chết, nhưng khi thấy những vị võ giả trước mặt không màng sống chết, máu bắn đầu tường, hình như tôi cũng không có tư cách sợ chết!
"Phương Bình..."
Mọi người tới bây giờ mới biết tên của cậu, ánh mắt Đô úy mờ sáng nói: "Ma Võ, Phương Bình?"
"Là tôi."
Phương Bình cười nói: "Vậy tôi đi nhé?"
Cậu nói nhiều như vậy, là bởi vì trong lúc tác chiến phải phục tùng quân lệnh, Đô úy không lên tiếng, cậu tự ý rời đi chính là vi phạm quân lệnh.
Đô úy không quá nhiều do dự, lập tức nói: "Cậu đi đi, khí huyết chúng tôi khôi phục một chút sẽ lập tức đi giúp cậu!"
"Được!"
Bước chân Phương Bình hơi động, sau một khắc, chớp mắt xuất hiện tại trước mặt một vị võ giả cấp ba cao kỳ vừa trèo lên tường thành, gầm dữ dội một tiếng, hào quang đỏ ngầu lóe lên bao lấy lưỡi đao rồi biến mất, một đao chém đối phương thành hai khúc!
Mọi người ở phía sau nhìn, võ giả trung niên thở hổn hển cười nói: "Mẹ nó, võ giả thiên tài đúng là không giống nhau, chúng ta đã già rồi, nhưng chờ đó, chờ khi nào khí huyết tôi khôi phục, tôi cũng một đao chém chết một đứa…"
"Ông ngậm miệng lại đi, ông là một đao một đứa cấp một thì có!"
Mấy người khí huyết tiêu hao hơn nửa, chuyện trò vui vẻ, cũng không thèm để ý trước mặt họ là một màn chém giết đẫm máu.
Liếc nhìn ngoài thành, Đô úy khẽ thở dài: "Sĩ khí thành Đông Quỳ vang dội, lần này hơi khó."
"Sợ cái gì, giết là được rồi..."
"Tôi sợ? Tôi cũng không sợ, tôi chỉ lo lắng thành Hy Vọng thôi..."
Đô úy lắc đầu, tôi sợ cái gì?
Nhưng trong lòng hơi nghi ngờ, an bài của Tướng quân vẫn chưa bắt đầu sao?
...
Cổng Bắc.
Hứa Mạc Phụ không nói một lời, liên tục nhìn chằm chằm vào hướng Tây Bắc.
Nơi đó đang tràn tán từng luồng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ.
"Nhất định có thể... Nhất định..."
Trong lòng nói thầm một tiếng, một vị cường giả khác bên người cũng nhìn chằm chằm hướng Tây Bắc, nói mê: "Các tiền bối khi nào trở về?"
"Trở về..."
Hứa Mạc Phụ lẩm bẩm một câu, nhìn chằm chằm hướng Tây Bắc hồi lâu, chậm rãi nói: "Sẽ trở về..."
...
Hướng Tây Bắc.
Các Tông sư từng người độc chiến với cường giả thành Thiên Môn.
Thầy hiệu trưởng già kịch liệt thở dốc, cả người đẫm máu, cách đó đối diện hơn 10m, một vị cường giả thành Thiên Môn sắc mặt lạnh lùng, trôi nổi giữa không trung, nhìn ông lão nhiều năm trước kém chút bị mình đánh giết.
"%#¥@..."
Thầy hiệu trưởng già cũng không biết có nghe hiểu hay không, thở hổn hển cười nói: "Mày đang nói, ông đây không bằng mày, năm đó kém chút bị mày giết?"
"Nhãi con, năm đó nếu không phải tụi bây vây công ông, chỉ dựa vào mày có thể là đối thủ của tao hay sao?"
Thầy hiệu trưởng bạo miệng chửi rủa, thở dốc nói: "Chờ một chút, yên tâm, lần này đừng hòng chạy."
Cường giả thành Thiên Môn đang lơ lửng giữa trời không nói gì nữa, bóng người lóe lên, chớp mắt xuất hiện trên đỉnh đầu ông lão!
Sau một khắc, trong hư không xuất hiện một con quái thú như mãnh hổ, há mồm táp thầy hiệu trưởng!
"Đang chờ mày đó!"
Ánh mắt thầy hiệu trưởng sáng như tuyết, cả người bỗng nhiên tỏa ra hào quang đỏ ngầu, nồng nặc!
Trên đỉnh đầu cũng chớp mắt xuất hiện một thanh đao màu máu, đao máu dường như đang hấp thu toàn bộ năng lượng, Kim thân vốn đã bị thương của thầy hiệu trưởng bỗng nhiên tan vỡ, từng luồng năng lượng nồng nặc bị lưỡi đao máu hấp thu.
Tất cả phát sinh trong chớp mắt, cường giả thành Thiên Môn biến sắc, phẫn nộ quát một tiếng!
"Muốn Kim thân làm gì, giết mày chính là thứ tốt!"
Thầy hiệu trưởng cười lớn một tiếng, sau đó, lưỡi đao màu máu chớp mắt xuyên thấu hư không, một đao chém đôi mãnh hổ, sau một khắc, lưỡi đao máu chém từ trên đỉnh đầu chém xuống!
Lực lượng tinh thần đối phương đã rời khỏi cơ thể, có thể diệt được Kim thân!
Lưỡi đao máu ngưng tụ tất cả tinh khí thần của thầy hiệu trưởng, bao gồm cả vật chất bất diệt, lúc này đột nhiên bùng nổ, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nhận ra!
"Gào!"
Cường giả thành Thiên Môn rú gào lên một con thú bị thương, điên cuồng gào thét một tiếng, giương quyền đánh về lưỡi đao máu.
"Oanh!"
Tiếng nổ lớn đùng đoàng vang vọng đất trời.
"Đi chết đi!"
Thầy hiệu trưởng với Kim thân suy yếu cũng quát lên một tiếng lớn, lưỡi đao màu máu chớp mắt nổ tung!
"Ầm ầm..."
Tiếng nổ tung mãnh liệt hơn gấp 10 lần tiếng vang vừa rồi, đất đai trong bán kính mấy ngàn mét chớp mắt biến mất, hóa thành hư vô, trên mặt đất hình thành một cái hố màu đen to lớn.
"Thật muốn trở về nhìn..."
Một tiếng nỉ non, vang vọng trên không trung.
Giữa không trung, từ lâu không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào.
...
Một bên khác, ông lão thon gầy khẽ cười nói: "Đi còn nhanh hơn tôi, thằng nhóc đó thật nóng tính."
Mà cường giả đối diện thành Thiên Môn đã cảm ứng được Hổ Quân thống soái bị tiêu diệt tinh thần, chớp mắt xoay người bỏ trốn!
"Trốn cái gì!"
Ông lão thon gầy cười ha ha, sau một khắc cũng giống thầy hiệu trưởng, thân thể bắt đầu tan vỡ, tất cả năng lượng bị thanh đao màu máu trên đầu hấp thu.
Trong nháy mắt, đao máu bổ nứt con cự thú màu vàng trong hư không, đao máu chớp mắt hạ xuống đỉnh đầu đối phương, không hề do dự chút nào, sau một khắc, bùng nổ ra ánh sáng đỏ ngòm không gì sánh được!
"Nếu như vậy mà mày còn không chết, ông đây coi như mày mạng lớn!"
Thân thể thon gầy của ông lão không ngừng tan vỡ, khi tiếng vang vô cùng lớn vang lên, toàn bộ trời đất cũng theo đó yên lặng lại.
Mấy giây sau.
Một làn sóng tinh thần nhỏ bé rung động hư không.
"Lão già ta đi trước một bước đây!"
...
"Ha ha ha, Bạch lão quỷ cứ như vậy chết rồi? Sống không lâu bằng ông đây mà!”
Cùng lúc đó, một bên khác, một ông lão cười to lên, cười không coi ai ra gì, cười hài lòng đến cực điểm!
Cứ nghĩ cấp tám sống lâu hơn mình chứ, bây giờ nhìn lại, đúng là không sống thọ bằng mình rồi!
Thằng nhóc Ma Võ đó, sống 80 tuổi mà yếu vãi!
"Tôi cũng tới đây!"
Ông lão cuồng vọng cười một tiếng, lực lượng tinh thần cũng ngưng tụ ra đao máu, nhưng không phải là tiêu diệt nhục thân đối phương, mà dùng để nhanh chóng đánh một con cự thú trong hư không.
"Đậu mợ, cấp bảy chính là người yếu mà, lão tử không có Kim thân để bạo!"
Ông lão nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng nhiên mạnh mẽ tự đánh vào người mình, lục phủ ngũ tạng chớp mắt hóa thành luồng khí, hóa thành một luồng năng lượng tinh khiết hòa vào đao máu.
Màu máu trên thanh đao ngày càng nồng nặc, ông lão lại lần nữa cười to, nhưng đã không còn bất kỳ thanh âm gì truyền ra.
Đao máu chớp mắt nổ tung, nổ con cự thú nổ thành hư vô.
...
"Ầm ầm!"
Từng tiếng nổ vàng lớn từ hướng Tây Bắc truyền lại, Phương Bình và các võ giả ở phe thành Đông Quỳ đều ngẩn ngơ trong chốc lát. Sóng năng lượng mạnh mẽ trước đó còn cảm nhận được đang biến mất từng luồng.
Dường như biết đã xảy ra chuyện gì, võ giả thành Đông Quỳ biến sắc.
Phương Bình cũng biến sắc, sóng năng lượng biến mất rồi!
Điều này có nghĩa là gì?
Dù cho không phải Tông sư, cậu cũng biết, hoặc là đối phương bỗng nhiên thu lại toàn bộ năng lượng, hoặc là... Chết trận rồi!
Nhưng đang đại chiến, ai sẽ thu lại năng lượng, chờ chết hay sao?
"Hiệu trưởng..."