Chương 493: Xa xỉ một chút
Đô úy cười khổ nói: "Dùng đá năng lượng tiêu hao quá lớn, chúng ta không đánh nổi chiến dịch xa xỉ như vậy, các vị đều biết đá năng lượng quý giá cỡ nào, một pháo bắn ra, là đang đốt mấy triệu, trừ phi đến thời khắc sống còn, bằng không, đánh một cuộc chiến xa xỉ như thế, Hoa Quốc không đánh nổi!
Hơn nữa, trong lúc bắn đi, còn phải cẩn thận cường giả đối phương bắt được đạn pháo, bắn ngược trở về, uy lực của pháo cũng không nhỏ, còn không thực dụng bằng xe bắn tên."
Phương Bình khẽ gật đầu, trong đội ngũ có người khẽ cười nói: "Người anh em, lần đầu tiên biết đến những thứ này?"
"Ừm."
"Vậy chờ kẻ địch đến, chúng tôi sẽ giúp cậu mở mang kiến thức, cấp ba làm sao giết cấp bốn. Thành Thiên Môn còn thật sự cho rằng có thể hạ được thành Hy Vọng? So với cường giả, chúng ta không đủ nhân lực, không hẳn có thể chiếm thế thượng phong, nhưng so về trang bị, chúng ta vẫn mạnh hơn bọn họ…"
Đô úy cười nói: "Xác suất cao là chúng ta sẽ đối mặt với quân của thành Đông Quỳ."
Nói xong, Đô úy lại nói: "Lần này, mục tiêu của Quân đội chính là đánh tàn phế quân đội đối phương, để thành Đông Quỳ sợ sệt và hối hận!
Để bọn họ biết, tấn công thành Hy Vọng là sai lầm lớn nhất của bọn họ!
Không tiếc bất cứ giá nào!
Đối phương lúc này còn cách chúng ta 60 dặm, nhanh thì xế chiều hôm nay, chậm thì ngày mai, đối phương sẽ đến.
Những võ giả cấp ba như chúng ta, mặc dù không cách nào tham dự trận đại chiến giữa các cường giả, nhưng cũng không thể làm khiến nhân loại mất mặt được…"
Phương Bình mất tập trung gật gù, tình thế đã chuyển biến xấu đến mức võ giả cấp ba cũng không thể tham dự tác chiến ngoài thành, hiển nhiên không nhẹ nhàng như Đô úy dẫn đội nói.
...
Cùng lúc đó.
Quân bộ, phòng tác chiến.
Mấy ông lão, người đứng người ngồi, thầy hiệu trưởng già của Ma Võ cũng ở nơi này.
Giữa đám người, một người đàn ông trung niên mặc quân trang im lặng hồi lâu bỗng mở miệng nói: "Các vị tiền bối, tình hình vẫn chưa chuyển biến xấu đến mức này…"
Lời còn chưa dứt, một ông lão tóc trắng đang đứng cau mày nói: "Đâu ra mà lắm lời thế? Cần cậu nhắc nhở chúng tôi à?
Ý của chính phủ bây giờ rốt cuộc là chém giết một thành trước hay là đánh cả hai thành?
Theo tôi thấy, nên toàn lực đả kích một thành, thành Thiên Môn với chúng ta thù sâu như biển, lần này mấy người chúng ta nên chủ động tấn công thành Thiên Môn, lão Bạch và lão Trương là cấp tám, hai ông phụ trách giết hai trong ba tên đại thống soái bên kia.
Mấy người chúng tôi giết những cấp bảy khác, giết được mấy người thì tính mấy người, triệt để đánh phế thành Thiên Môn."
Một ông lão gầy yếu không thể tả ngồi bên cạnh lắc đầu nói: "Ý kiến của tôi là đánh giết thành Đông Quỳ. Thành Thiên Môn với chúng ta đã đánh nhiều năm như vậy, chúng ta biết gốc rễ bọn họ như thế nào.
Lưu lại thành Thiên Môn, đối với chúng ta mới có lợi.
Ngược lại, nếu thật sự giết tàn thành Thiên Môn, vậy sau đó e là chúng ta phải đối mặt với thành Đông Quỳ xa lạ rồi."
"Lẽ nào buông bỏ hận thù bao nhiêu năm nay hay sao? Lúc sắp chết, ông đây đã muốn giết bớt mấy tên súc sinh thành Thiên Môn!"
"Ông đây với ai thế? Ba cậu còn không lớn tuổi bằng tôi, người trẻ tuổi bây giờ thật là…"
Ông lão tóc trắng vóc người cường tráng hơi xấu hổ, ông đây cũng sắp trăm tuổi rồi, ông còn gọi người ta là người trẻ tuổi, thích hợp sao?
Mấy ông lão nói chuyện một lát, thầy hiệu trưởng già trước đó vẫn không lên tiếng, bây giờ mới nói: "Giết võ giả cao cấp thành Thiên Môn. Chúng ta không quá hiểu thành Đông Quỳ, không chắc chắn lắm, lần đầu giao thủ, có thể giết bọn họ sao?
Mà bên thành Thiên Môn thành, chúng ta biết gốc biết rễ, khả năng đánh giết vẫn nắm chắc được vài phần."
Ông lão gầy gầy lắc đầu nói: "Chính là không biết gốc biết rễ, chúng ta mới càng chắc chắn, thành Thiên Môn đã đánh với chúng ta nhiều năm như vậy, ngược lại sẽ có phòng bị."
Mấy người nói tới nói lui, tạm thời cũng không có cách nào thống nhất ý kiến.
Lúc này, bên ngoài có một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, mặt chữ quốc, lông mày rậm nặng nề.
Vừa vào cửa, người đàn ông trung niên quân nhân kia vội vàng nói: "Trấn thủ Ngô!"
Người đàn ông mặt chữ quốc khẽ gật đầu, nhìn về phía mấy ông lão, cũng không nói lời nào, khom người thật sâu, mấy ông lão cũng cười đáp lễ.
"Ông Bạch, ông Vương…"
Người đàn ông mặt chữ quốc đứng dậy, thăm hỏi mấy ông lão, cuối cùng nhìn về hiệu trưởng Ma Võ, đôi mắt ửng đỏ nói: "Thầy."
Lão hiệu trưởng khẽ cười nói: "Đại tông sư cấp chín, làm sao, còn khóc nhè?"
"Không có, cũng sẽ không, ba mươi năm trước, em đã tự nói với mình, đời này chỉ chảy máu không đổ lệ."
Người đàn ông mặt chữ quốc nói là nói như vậy, nhưng trong mắt ẩn chứa giọt nước mắt.
"Ý của chính phủ và Quân đội là đánh giết cường giả thành Thiên Môn, dù cho kế tiếp phải đối mặt với thành Đông Quỳ, cũng phải kéo dài chiến tuyến, bây giờ khoảng cách hai thành quá gần!
Các vị tiền bối, là chúng tôi vô năng..."
Người đàn ông mặt chữ quốc lại lần nữa cúi đầu, trong mắt chứa nước nói: "Thuận buồm xuôi gió, đời này, định bình địa quật!"
Thầy hiệu trưởng khẽ cười một tiếng, đứng lên nói: "Được rồi, đừng kỳ quái như vậy, nhìn không dễ chịu, một đám già nát rượu mà thôi, cũng không sống được bao lâu nữa, sớm muộn cũng phải chết.
Không ra tay nữa, qua thêm hai năm, e là muốn đánh cũng đánh không nổi rồi."
"Thầy..."
"Được rồi, em đi làm việc của em đi, nếu đã đặt ra mục tiêu rồi, đó chính là thành Thiên Môn, chúng ta thương lượng một chút, nhớ tới ngăn cản tên kia, chứ để cấp chín bay tới, mấy lão già này có thể sẽ không ngăn được."
…
Thời gian nhanh chóng chạy đến buổi chiều..
Khi mặt trời năng lượng trên cao còn không biến mất, trong tầm mắt của Phương Bình và mọi người xuất hiện một nhánh đại quân mênh mông cuồn cuộn đi tới.
Cùng lúc đó, cổng Bắc, đại quân thành Thiên Môn bắt đầu áp sát.
"Ô ô ô..."
Tiếng quân hào vang lên to rõ mà gấp gáp!
Phương Bình và mọi người chớp mắt lấy lại toàn bộ tinh thần, nhìn về phía quân đội xa xa, cách thành Hy Vọng không tới 5 dặm.
Đô úy dẫn đội hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Chuẩn bị chiến tranh!"
Nhóm 5 người của Phương Bình lập tức đặt tay lên cung tên hợp kim, chuẩn bị dẫn khí huyết bám vào mũi tên.
Nhưng đội quân đối diện nhanh chóng dừng lại, không tiến lên nữa.
Lúc này, đối diện có cường giả lơ lửng giữa trời, tỏa ra luồng sóng năng lượng mãnh liệt.
"Cường giả cao cấp!"
Mà thành Hy Vọng cũng chớp mắt bay lên hơn 10 làn sóng hạt năng lượng mạnh mẽ, theo đó, Phương Bình nhìn thấy giữa không trung có cường giả lơ lửng trên bầu trời.
...
Giữa không trung.
Mấy ông lão không còn lọm khọm eo lưng mà lại đứng thẳng tắp.
Thầy hiệu trưởng già nở nụ cười, nhìn về phía mấy ông lão khác, khẽ cười nói: "Mấy ông bạn già, đừng gãy giữa chừng nhé!"
"Ông lo cho thân ông đi!"
Có người hừ nhẹ, thầy hiệu trưởng già cũng phản bác, cười nói: "Vậy đi chưa?"
"Lắm lời!"
Sau một khắc, mấy vị cường giả già phi thân về phía phương Bắc.
Thành Thiên Môn ở phía Bắc cũng chớp mắt bay ra nhiều bóng người, song phương đều tách khỏi quân đội, bay về hướng xa xa.
Quân đội hai bên còn chưa giao chiến đã nghe tiếng nổ vang rền rung trời từ xa truyền đến!
Từng luồng sóng năng lượng vô cùng mạnh mẽ từ đằng xa truyền đến.
Địa quật tác chiến nhanh hơn bình thường nhiều lắm.
Sau một khắc, Phương Bình nhìn thấy gần nghìn bóng người từ tường thành phi thân xuống, cậu nhìn thấy Đường Phong nhìn thấy Lữ Phượng Nhu, nhìn thấy rất nhiều rất nhiều đạo sư quen thuộc...
"Giết!"
Một tiếng gào vang lên, Phương Bình nhìn thấy những cường giả trung phẩm này nhanh chóng nhào đến giao chiến với cường giả trung phẩm cùng cấp.
Hai bên đều có ý tránh khỏi chiến trường chính, hướng một bên khác chạy đi.
Thầy Phương Bình nhìn chằm chằm phía trước, Đô úy trầm giọng nói: "Cường giả trung cấp, cao cấp có chiến trường riêng của bọn họ, chúng ta cần phải đối chiến với đại lượng quân nhân phổ thông và võ giả sơ cấp và một số võ giả trung cấp.
Đương nhiên, chúng ta cũng có võ giả trung cấp ở lại trong thành."
Vừa mới nói xong, ở ngoài thành, vô số võ giả địa quật đẩy xe khiên kim loại màu sắc u ám, vọt tới phía tường thành.
Lần đầu tiên Phương Bình được biết, đối phương lại có xe khiên kim loại.
Ngoại trừ xe khiên, Phương Bình cũng nhìn thấy xe công thành, xe thang mây...
Dưới sự thúc đẩy của quân đội, hiệu suất di chuyển của quân đội địa quật cực nhanh.
Phương Bình rục rà rục rịch, Đô úy bình tĩnh nói: "Mục tiêu của chúng ta không phải bọn họ, rất nhanh, sẽ có võ giả trung cấp xuất hiện, mục tiêu của chúng ta là những người đó. Nhớ kỹ, ở một bên tường thành sẽ có một số võ giả trung cấp lẫn vào trong quân đội, nhảy tường đánh giết, không cần quan tâm, sẽ có người xử lý!"
Phương Bình vội vàng gật đầu, những người khác lại không chút hoang mang, một người trong đó thậm chí lấy ra một điếu thuốc, trong tay cầm một viên đá năng lượng, ánh sáng tỏa ra như lửa, đốt thuốc… Phương Bình chỉ nhìn thấy điếu thuốc bốc khói, cũng không thấy đốm lửa, dại mặt ra.
"Xa xỉ một chút, hưởng thụ một chút, hút điếu thuốc cho có chút nhiệt, khí huyết cũng sẽ sôi trào."
Võ giả trung niên nở nụ cười một tiếng, nói một câu xem như lời giải thích.