Chương 505: Bắc hành (2)
Lý Ngọc Anh cúi đầu xuống liền đánh Phương Bình một trận, đánh rồi đánh, nghẹn ngào nói: “Con còn lên bảng xếp hạng gì đó, còn đánh nhau với cấp sáu!
Cũng không phải một mình con là võ giả, con khoe khoang cái gì!
Sao Giám đốc Đàm bọn họ không đi đánh?
Con mới bao nhiêu tuổi, đi làm gì!
Ba con còn giấu mẹ, còn thật sự nghĩ mẹ cái gì cũng không biết!
Vừa bước ra khỏi cửa ai cũng nói, Dương Thành xuất hiện một người vô cùng tài năng, cấp ba đánh với cấp sáu!
Con có bản lĩnh, con có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng có từng nghĩ… nếu như nếu như xảy ra chuyện thì sao, mẹ với ba con phải làm sao!”
Phương Bình cười đùa nói: “Mẹ, con không phải không có chuyện gì sao? Còn thực lực của Giám đốc Đàm tới đâu, ông ấy mới cấp một, cũng lớn tuổi rồi, con của mẹ cũng sắp cấp bốn rồi, có thể giống nhau sao?
Đợi vài năm nữa, con của mẹ tốt nghiệp đừng nói là Đô đốc của Dương Thành, ngay cả Tổng đốc của Nam Giang cũng có thể làm được, có thể giống nhau sao?
Đến lúc đó, mẹ chính là mẹ của Tổng đốc, ở Nam Giang mẹ muốn làm gì thì làm...”
“Tổng đốc thì sao! Tổng đốc có thể ăn được không? Tổng đốc không phải một bữa cũng chỉ ăn có nhiêu đó thôi sao!”
Lý Ngọc Anh không thèm nể mặt mũi, nổi cáu nói: “Lần sau không cho phép đánh nhau với người khác!”
Phương Bình dở khóc dở cười, mẹ cho rằng con đánh nhau ẩu đả như người bình thường sao?
Có điều trong mắt Lý Ngọc Anh, cấp ba với cấp sau khoảng cách có lớn cỡ nào, e là không ý thức được.
Dương Thành lớn như vậy, hiện nay võ giả cấp ba cũng chỉ có Bạch Cẩm Sơn.
Những người như Lý Ngọc Anh cả đời cũng chưa từng thấy võ giả cấp ba giao thủ, đối với việc con trai là võ giả cấp ba, bà cũng chỉ có một khái niệm vậy thôi. Võ giả cấp ba mạnh bao nhiêu hay cấp sáu có mạnh cỡ nào, e là bà chẳng biết chút gì.
Còn về chuyện giết người, Lý Ngọc Anh không nhắc đến, trong nội tâm sợ hãi sợ nhắc chuyện này trước mặt con trai sẽ dẫn tới những hồi ức không tốt.
Trong mắt bà, con trai bà là một đứa tốt, người có văn hóa, là học sinh ngoan, nếu như không phải bị người khác ép, con trai bà nhất định sẽ không giết người.
Chính phủ cũng nói rồi, những người đó là võ giả tà giáo, người của tà giáo đương nhiên là kẻ xấu.
...
Bị mẹ dạy dỗ một trận, Phương Bình cũng không để ý.
Kết quả Phương Viên chống nạnh cũng muốn dạy dỗ cậu, Phương Bình không nói không rằng, bóp lấy hai má hồng của cô bé tiếp tục nhéo, con nhóc này muốn tạo phản rồi, ai cho nhóc tự tin tới dạy dỗ anh nhóc hả?
Phương Viên bị nhéo đến nỗi chảy nước mắt, Phương Bình, ông anh khốn nạn này thật quá đáng!
...
Buổi tối.
Phòng tập thể dục.
Phương Viên tập đánh cơ sở quyền pháp, Phương Bình phải chỉ điểm mấy lần, suy nghĩ một chút nói: “Sau này đừng tu luyện chiến pháp trước mặt người ngoài, cũng đừng nói với người khác em đã tu luyện đến trình độ nào, khiêm tốn một chút.
Anh trai em kiêu căng thì em phải khiêm tốn.
Trước mặt người ngoài, là một người nhỏ bé cũng là điều rất tốt.
Gặp phải kẻ xấu, đừng mềm lòng, có thể đánh chết hắn thì không cần do dự!
Nam Giang gần đây có rất nhiều võ giả tà giáo, thông minh linh hoạt chút.”
Bởi vì địa quật sẽ mở ở Nam Giang, mặc dù lần trước bị vây quét một lần, giết được rất nhiều tà giáo, nhưng không nghĩa là hiện tại hết rồi.
Hiện nay bọn người này chia thành tốp nhỏ và vẫn còn hoạt động ở Nam Giang.
Vị Tông sư trấn thủ khu Nam Ma Võ, hiện nay cũng đang ở Nam Giang, chính là muốn tiêu diệt đám người tà giáo còn sót lại.
Những người như Phương Bình, mặc dù hiện nay danh tiếng, có được địa vị xã hội nhất định, nhưng cũng có nghĩa nguy hiểm càng lớn hơn.
Bọn họ vẫn ổn nhưng chỉ sợ gia đình xảy ra chuyện.
Sinh viên võ đại cũng là nguồn chủ lực chính giết tà giáo, trước đó Phương Bình đã giết đại truyền giáo đỉnh cấp ba, chưa chắc không có tin tức truyền ra ngoài, mặc dù chiến tích sẽ không để lộ tin tức của đối thủ bị giết.
Đám người tà giáo này không tìm Phương Bình, nhưng một khi tìm được người nhà của cậu vậy thì nguy hiểm rồi.
“Võ giả tà giáo?”
Phương Viên không có sợ hãi, ngược lại có chút tức giận nói: “Em mà gặp, cũng sẽ đánh hắn tơi bời!”
Bây giờ tin tức bên ngoài đều đang nói, những người trong bảng xếp hạng như Phương Bình truy giết đều là võ giả tà giáo.
Trong mắt cô bé những người đó dám ức hiếp anh mình, nếu gặp phải thì phải đánh chết hắn mới được!
Phương Bình vỗ vào đầu cô bé một cái, tức giận nói: “Dựa vào chút bản lĩnh của em ấy à, bớt đi. Gặp được em, người ta một chưởng đánh chết em rồi!”
Nói xong, Phương Bình đột nhiên một cước đá bay tạ tay trên mặt đất, đưa tay tiếp được, dùng toàn lực bóp lấy!
“Két” một tiếng, tay nắm bằng sắt bị Phương Bình bóp vỡ!
Phương Viên há to miệng chữ O, vẻ mặt chấn kinh.
“Nhìn thấy chưa?”
Phương Bình vứt tạ tay bị gãy làm hai sang một bên, cười nói: “Đừng cho rằng biết vài ba cái chiến pháp mèo cào thì giỏi lắm, võ giả chân chính bẻ vàng đập đá dễ như trở bàn tay.
Với chút tài năng của em, cũng không đủ để người ta đánh một chưởng nữa.
Lẽ nào dựa vào bản mặt to của em cản lại chắc?
Vì vậy khi gặp phải võ giả thật sự, chạy trốn là nhiệm vụ đầu tiên, phải nhanh chóng tu luyện Thung Công đến cảnh giới Thực Trạm, chủ yếu tu luyện cơ sở chiến pháp, vì nó có thể chiến cũng có thể chạy.”
Phương Viên vội vàng gật đầu, gật cực kỳ nhanh.
Thật đáng sợ!
Là sắt đó, ông anh mình chỉ bóp một cái đã vỡ rồi.
Mình không có da dày xương cứng như sắt.
Thấy cô nhóc nhớ rồi, Phương Bình tiếp tục cười nói: “Sắp là học sinh cấp ba rồi, anh nghe nói trường cấp ba Nhất Trung Dương Thành bắt đầu từ năm nay sẽ mở lớp huấn luyện võ đạo chuyên nghiệp, khi em vào lớp huấn luyện võ đạo phải chăm chỉ học theo thầy cô, anh không có nhiều thời gian, chỉ có thể giảng giải cho em một chút về cơ sở võ đạo.”
“Giấy thông báo vẫn chưa tới...”
Phương Viên còn chưa nói hết, Phương Bình liền xem thường nói: “Nhắc nhở em một câu, giấy thông báo sớm muộn gì cũng sẽ đến.”
Em gái của cậu ở Dương Thành mà ngay cả lớp huấn luyện võ đạo của Nhất Trung cũng không vào được, vậy thì quá khinh thường danh tiếng của cậu rồi.
Phương Bình căn bản không cần đến chào hỏi, đây cũng không thể xem là đi cửa sau, môn văn hóa của Phương Viên cũng không tồi, khí huyết cũng không yếu, sao có thể không vào được.
...
Lần này Phương Bình không gấp gáp đi, ở nhà thêm mấy hôm.
Dạy chiến pháp cho em gái, bản thân cũng tập luyện Kim Cương Quyền, rồi cùng mẹ nói chuyện gia đình.
Cùng lúc đó, tụ tập với mấy người Ngô Chí Hào về thăm nhà, thu hoạch được một đống ánh mắt hâm mộ ghen tị, bị phạt uống rượu một trận.
Ngô Chí Hào và Dương Kiến, bọn họ cũng chuẩn bị kết thúc kỳ nghỉ thì sẽ đột phá thành võ giả, mặc dù vẫn chưa đạt đến tôi cốt lần thứ hai, nhưng bọn họ cũng cảm thấy đã đến cực hạn rồi, không cách nào tiếp tục dưỡng khí huyết nữa.
Trong lúc đó, bọn họ cũng đơn giản nói chuyện mở rộng của Viễn Phương, có điều phải chờ đến học kỳ sau, mọi người không nói quá nhiều.
Đới đến ngày 10 tháng 7 Phương Bình mới xách túi, cầm trường đao lên xe đi về Giang Thành.
Lão Vương nói mình khi nào trở về thì gọi điện cho anh ấy, Phương Bình cũng lười gọi điện thoại, vừa hay cậu cũng chuẩn bị đi qua bên đó, dọc theo Giang Thành hướng về phía Bắc.
Không phải là muốn đi theo con đường của Lão Vương, quan trọng là cường giả của phương Bắc nhiều hơn một chút so với phương Nam.
Phương Bắc có Kinh Võ, có Hoa Quốc Võ Đại, có Kinh Nam Võ Đại...
Mà xuôi về phía Nam, phải trở lại Ma Võ, Phương Bình không thể học Vương Kim Dương, chắn cửa Ma Võ được.
Hơn nữa phía Bắc còn có mấy phái tông lớn, trong đó cũng có cường giả.
Lần này, cậu phải khiêu chiến với cường giả đỉnh cấp ba, cũng có cường giả của tông phái, Phương Bình vẫn khá là mong chờ điều này.
...
Giang Thành.
Đến Giang Thành, Phương Bình gọi điện thoại cho Vương Kim Dương.
Hai người gặp nhau ở Nam Võ.
Nhìn thấy Phương Bình, lần này Vương Kim Dương lại nhìn mấy lần, đột nhiên nói: “Muốn so tài không?”
Phương Bình lắc đầu nói: “Không, bây giờ không cần.”
Cậu hiện tại khí thế vẫn chưa đạt đến đỉnh, chiến pháp cũng chưa tu luyện chuyên sâu, dù Vương Kim Dương chỉ dùng thực lực đỉnh cấp ba đánh với cậu, cậu không dùng ưu thế khí huyết cũng không tính là thắng.
Đợi cậu khiêu chiến trở về có lẽ sẽ thắng, nhưng thắng cũng chỉ là thắng Vương Kim Dương cấp ba.
Đối với một người là mục tiêu theo đuổi như Vương Kim Dương, Phương Bình cũng không muốn đánh bại một người áp chế cấp độ để đánh với mình. Đợi đến khi cậu vào cấp bốn, hoặc cấp năm, lúc đó cậu và Vương Kim Dương cùng cấp, khi đó, Vương Kim Dương mới là mục tiêu khiêu chiến của cậu.