Chương 507: Chỉ được cái mã bề ngoài?
Phương Bình cười khan nói: “Bá đạo như vậy à?”
“Phải bá đạo như vậy, bằng không người ta ăn no rửng mỡ cần gì phải chấp nhận lời khiêu chiến của cậu? Cậu muốn đột phá, tích lũy khí thế, bọn họ chưa chắc sẽ nghĩ như vậy.
Cậu muốn trở thành cấp ba vô địch, võ giả quân đội chưa chắc muốn, bọn họ càng khiêm tốn hơn nhiều.
Vì vậy, tôi cảm thấy cậu vẫn nên làm theo phương án thứ hai đi, đơn giản, như vậy cũng sẽ không tốn nhiều thời gian, hơn nữa sẽ không miễn cưỡng đánh với cậu, cũng không lừa cậu, tuyệt đối là có bao nhiêu hung ác sẽ đánh bấy nhiêu hung ác, đây mới là tác dụng của khiêu chiến.
Nếu cứ dựa vào chính quy khiêu chiến, bọn họ có lẽ cũng sẽ giả vờ đánh với cậu, hiểu chưa?”
“Như vậy sao?”
Phương Bình trầm mặc nói: “Em biết rồi.”
Cảm ơn một tiếng, Phương Bình tắt điện thoại.
Quay đầu nhìn trường quân đội Vân Mộng một cái, Phương Bình hít sâu một hơi, cũng được, vậy thì bá đạo đi.
Nếu thật sự muốn từ từ xét duyệt, thì không biết hành trình phải mất bao nhiêu ngày, kỳ nghỉ của mình, mình đã an bài rất nhiều trận chiến.
Chẳng trách trước khi đi lão Lý cũng nói, chặn cổng là được.
Bất kỳ trường võ đại và trường quân đội nào bị chặn cổng, đây mới là sự nhục nhã nhất, cường giả của bọn họ tuyệt đối sẽ không sợ chiến đấu, hay trốn tránh, cho dù cảm thấy không đáng chiến thì cũng không né tránh.
“Xem ra mình giống với lão Vương, sau này cũng bị người người gọi đánh rồi.”
“Trường quân đội Vân Mộng, cường giả cấp ba mạnh nhất, xếp hạng 14 trong bảng xếp hạng cấp ba toàn quốc, thấp hơn mình 5 bậc, nhưng thực lực vô cùng mạnh, mục đích chuyến đi này của mình trước chính là đột phá đỉnh cấp ba, sau là tích lũy khí thế lên cấp bốn... Vậy thì tốt nhất là không nên dùng Yển Nguyệt Đao...”
Phải suy nghĩ việc này thật kỹ, trời cũng đã tối, Phương Bình hôm nay không khiêu chiến.
Nên tìm một nơi nghỉ ngơi một đêm, điều chỉnh tốt trạng thái.
Rất nhanh Phương Bình lái xe rời đi.
...
Sáng sớm ngày 11 tháng 7.
Trước cổng trường quân đội Vân Mộng.
Phương Bình cầm đao đứng ngạo nghễ, lớn tiếng nói: “Ma Đô Võ Đại, Phương Bình, sinh viên năm nhất, đến đây khiêu chiến học viên cấp ba trường Vân Mộng, ai đến cũng không từ chối, xin chỉ giáo!”
“Ma Đô võ đại, Phương Bình, sinh viên năm nhất...”
m thanh không ngừng vang vọng trong trường.
…
Trong trường quân đội Vân Mộng.
Đột nhiên có người tức giận nói: “Thật sự xem Vân Mộng ta không có ai!”
“Khinh người quá đáng!”
“Năm nào cũng lấy trường quân đội Vân Mộng ta là đối tượng lập uy, năm nào cũng có người tới thách đấu, đánh chết tên khốn kiếp này!”
“...”
Tiếng rống giận dữ rất lớn, Phương Bình đứng trước cổng trường đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
Cơn tức giận… vô cùng lớn a!
Năm nào cũng có người tới khiêu chiếu?
Ngẫm lại hình như cũng không sai, cũng không phải một mình Phương Bình muốn súc thế.
Sau một khắc, tại cổng trưởng, tập trung hơn mười người trẻ tuổi mặc quân phục, có nam có nữ.
Ánh mắt những người này cực kỳ không thiện lành, một người trong đó lớn tiếng nói: “Phương Bình, cậu dám chặn trước cổng trường Vân Mộng chúng tôi, ức hiệp Vân Mộng chúng tôi không có người sao?”
Phương Bình không còn dao động nữa, thản nhiên nói: “Dưới cấp ba, Vân Mộng không ai có thể địch lại, là chiến hay là trốn, tự Vân Mộng quyết định!”
“Khốn kiếp, tao đánh với mày!”
Sau một khắc, một người con trai cao to mặc quân trang bước ra, khí huyết sôi trào mãnh liệt, trên người tràn đầy sát khí, tức giận nói: “Trường quân đội Vân Mộng, học viên cấp ba đại học năm ba, Diêu Trường Vũ!”
Phương Bình nhìn cậu ta một cái, bình tĩnh nói: “Cậu quá yếu, nhất định phải chiến sao?”
“Bớt xàm ngôn!”
Diêu Trường Vũ vừa nói dứt câu, giày chiến lập tức đạp đất, song quyền hợp lại, đánh thẳng vào đầu của Phương Bình!
Tay phải Phương Bình cầm đao, sừng sững không động đậy, tay trái kết ấn, quát lên một tiếng lớn, quyền trái lập tức đánh ra!
“Ầm!”
Một tiếng nổ vang lên, Diêu Trường Vũ vừa nghiêng người bay đến bị trúng một quyền, bay ngược lại, ngã nhào xuống đất.
“Từ cấp ba cao kỳ trở xuống, không phải là đối thủ của một quyền này, không cần tự chuốc lấy nhục!”
Phương Bình lớn tiếng quát: “Vân Mộng không ai sao?”
Diêu Trường Vũ ngã trên đất, sắc mặt đỏ lên, mấy người phía sau vội vàng chạy lên lên đỡ cậu, trong đó có người hét to: “Đợi một lát, chúng tôi chỉ là học viên phổ thông Vân Mộng, Diêu Trường Vũ cũng chỉ là đại diện cho chính cậu ta!”
Diêu Trường Vũ một chiêu bị loại, mặt mũi của Vân Mộng lập tức mất đi ba phần.
Những người này đều không phải là võ giả cấp ba cao kỳ, còn xông lên nữa thì vẫn chỉ khiến Vân Mộng mất mặt.
Không cần đợi lâu, rất nhanh trong trường lại đi ra một đám người, nam nam nữ nữ, nhưng không phải là người trẻ tuổi, một số ít trong đó là võ giả trung niên, rõ ràng là đạo sư trường quân đội.
Những người này đều mặc quân trang, lúc này là bộ mặt lạnh lùng.
Võ giả trung niên dẫn đầu, nhìn Phương Bình một cái, mở miệng nói: “Khiêu chiến có thể dựa theo quy tắc, Phương Bình cậu chặn trước cổng trường Vân Mộng chúng tôi, dám làm dám chịu, hậu quả này cậu phải tự chuẩn bị!”
“Đương nhiên, em cấp ba vô địch, không sợ!”
“Được!”
Võ giả trung niên cũng không nói nữa, quay người quát: “Chu Văn Long, em ra đấu với cậu ta, chỉ được thắng không được thua!”
Trong đám người, một người thanh niên da ngăm đen bước ra, trong tay cầm trường thương.
Bước ra cổng trường, người thanh niên da ngăm này lạnh lùng nói: “Chu Văn Long, võ giả đỉnh cấp ba!”
Phương Bình cau mày, bình tĩnh nói: “Cậu xếp vị trí thứ 46 trong bảng xếp hạng cấp ba, không phải người mạnh nhất cấp ba trường Vân Mộng, thật sự muốn xuất chiến?”
“Dám chiến không?”
Phương Bình đột nhiên ném trường đao đi, trường đao cắm vào mặt đất, không nhúc nhích.
“Cũng được, thắng được cậu, rồi tiếp tục chiến với cường giả mạnh nhất cấp ba Vân Mộng!”
Lời vừa nói xong, Phương Bình đạp đất bay lên, mặt đất xi măng lập tức nứt toác!
Chu Văn Long thấy cậu vứt trường đao, ánh mắt tức giận lóe lên, thật sự cho rằng Phương Bình cậu cấp ba vô địch rồi!
Lúc Phương Bình nháy mắt đạp đất, thì trường thương của Chu Văn Long gào thét, một thương đánh mạnh vào không trung, tiếng nổ tung vang vọng mấy chục mét trong khuôn viên trường.
Lúc này, song quyền của Phương Bình lóe lên màu máu khí huyết, không tránh không né, gầm lớn một tiếng, tay phải một quyền đánh về hướng đầu thương!
“Ầm!”
Tiếng âm thanh kim loại vang lớn, trường thương của Chu Văn Long rung rung, giây tiếp theo, thân người Phương Bình đã đến trước mặt Chu Văn Long, quyền trái lấp lóe màu máu, một quyền đánh vào yết hầu của cậu.
Chu Văn Long không chút sợ hãi, quát lạnh một tiếng, trường thương lập tức rút về, thay đổi đường đánh, một thương đánh vào eo Phương Bình.
Phương Bình nhìn cũng không thèm nhìn, Kim Cương Quyền đã xuất ra sẽ không hồi lại, sao có thể lui tránh!
“Hây!”
Một tiếng gầm vang ra, tốc độ ra quyền nhanh hơn ba phần!
Khuỷu tay trái của Chu Văn Long nhấc lên, vừa chống đỡ vừa tiếp tục quét trường thương vào người Phương Bình.
Hai người không tránh cũng không lui, quyết định mạnh mẽ đánh!
“Ầm ầm", hai tiếng trầm vang ra, Phương Bình một quyền đánh trúng tay trái của Chu Văn Long, một tay còn lại nện vào trường đao của Chu Văn Long.
Bước chân của Chu Văn Long đạp đất, liên tiếp lui mấy bước, mặt đất dưới chân bị chia nhỏ thành bốn năm mảnh.
...
“Khí huyết của Văn Long không mạnh bằng cậu ta, thể chất cũng kém một chút, cứng đối cứng thì không phải là đối thủ của cậu ta.”
Lúc này, người trung niên mặc quân trang trước đó nói chuyện, khẽ lắc đầu, giải thích: “Tên nhóc Ma Võ này, cường độ khí huyết vượt qua 1000 cal rồi!”
Sắc mặt mấy người phía sau khẽ biến.
Người trung niên mặc quân trang tiếp tục nói: “Cường độ của xương cốt và cường độ của thân thể cũng mạnh mẽ ngang hàng với võ giả đỉnh cấp ba, nhìn thấy độ cứng song quyền của cậu ta cộng với khí huyết bộc phát, hợp kim cấp D cũng bị Phương Bình đập đến hơi biến dạng.”
Nói xong, người trung niên mặc quân trang lại nói: “Có điều Kim Cương Quyền của cậu ta tu luyện chưa đến đâu, nếu không thì quyền đó Chu Văn Long không thể lùi lại dễ dàng như vậy, e là phải bị chấn thương nội phủ, mặc dù hiện tại, cảnh giới cấp ba biểu hiện cũng không yếu, nhưng không thể sánh bằng Trần Gia Vượng."
Lúc ông ta nói, một nam sinh cao to phía sau lại luôn nhìn chằm chằm vào Phương Bình đang giao thủ.
Nghe vậy, thanh niên trầm ngâm nói: “Nghe nói sở trường của Phương Bình là Bạo Huyết Cuồng Đao, hiện tại dùng quyền không dùng đao, e là muốn luyện quyền, muốn quyền đao hợp nhất, bước vào cảnh giới đỉnh cấp ba.”
Mấy người bên cạnh đều gật đầu, người trung niên mặc quân trang lắc đầu nói: “Không đơn giản như vậy, theo tôi thấy Kim Cương Quyền của cậu ta, lực lượng bị phân tán rất nhiều, có lẽ mới học không lâu, cậu ta không dùng đao, chưa chắc là đối thủ của Chu Long.”
Mọi người không nói nữa, bởi vì tình hình lúc này thay đổi rồi.