Chương 516: Phi nhân loại (2)
Vận dụng lực lượng tinh thần chỉ có Tông sư mới hiểu, dù là Lữ Phượng Nhu cũng chỉ là kiến thức nửa vời.
Phương Bình thực ra cũng không ngờ cậu chỉ vừa mới bộc phát khí thế, phối hợp lực lượng tinh thần tiến hành áp chế Trương Chấn Hoa lại có thể khiến tư duy của cậu ta ngưng trệ trong giây lát. Phương Bình thấy cậu ta khựng lại như vậy đương nhiên biết đây là cơ hội của mình, nếu như không phải không muốn giết người, chỉ cần một quyền cũng đủ đánh nổ tung đầu Trương Chấn Hoa.
Dù là vậy, Trương Chấn Hoa bị thương cũng không nhẹ, mấy thanh niên vội vã chạy lên kiểm tra thương thế.
Trương Chấn Quang nhìn Phương Bình với ánh mắt phức tạp, cẩn thận từng li từng tí một rút chân anh hai mình ra khỏi hố, lại nhìn Phương Bình, muốn nói lại thôi.
Phương Bình đánh thắng Trương Chấn Hoa, nhìn có vẻ thắng vô cùng thoải mái.
Nhưng Trương Chấn Quang biết anh hai mình không yếu như vậy, lẽ nào Phương Bình đã mạnh đến mức này?
Trương Chấn Quang vẫn chưa lên tiếng, ông lão tóc bạc trắng vừa đến đã cười nhạt nói: "Ma Võ và Kinh Võ đúng là khai quật thiên tài dễ hơn chúng ta rất nhiều, anh bạn trẻ thật khiến ta bất ngờ."
Võ giả cấp ba có thể kinh sợ tinh thần đối phương, tuy rằng không quá mạnh, nhưng đó cũng là thủ đoạn của Tông sư rồi.
Đương nhiên, Phương Bình bây giờ chỉ có thể tạm quấy rầy tinh thần đối phương chứ không thể trực tiếp nghiền ép võ giả cấp bốn cấp năm thành thịt vụn như Giảo được.
Đây mới thực sự là lực lượng tinh thần áp chế!
Nhưng Phương Bình vô cùng thỏa mãn. Lực lượng tinh thần là khả năng nội lực tự thân của cậu, khác với ngoại lực thuần túy và lực lượng khí huyết vô hạn.
Cấp ba dùng lực lượng tinh thần áp chế đối thủ, đây cũng là thực lực của cậu.
Về việc lực lượng tinh thần vì sao mạnh hơn người khác… Phương Bình sẽ không thừa nhận là công lao của hệ thống, cậu đã dùng đến công năng tăng lực lượng tinh thần của hệ thống đâu.
Chỉ có thể nói đây là thiên phú dị bẩm!
Dù cho không có điểm tài phú, Phương Bình cũng có thể vận dụng lực lượng tinh thần, sau đó chờ lực lượng tinh thần tự hồi phục lại là được rồi.
"Đại sư quá khen, cũng là may mắn thôi."
Phương Bình khiêm tốn một câu, không khiêm tốn không được, đối phương cảm nhận được lực lượng tinh thần của mình, khả năng cao chính là đỉnh cấp sáu, võ giả mạnh như vậy không thể trêu chọc.
Mình mới đánh Trương Chấn Hoa, cũng không muốn bị người khác đánh tơi bời.
"May mắn?" Ông lão tóc bạc nhẹ nhàng lắc đầu.
Mới cấp ba đã có thể sử dụng lực lượng tinh thần, nếu đây là may mắn, vậy đó cũng là vận may ngất trời có một không hai. Chuyện này không cách nào nói rõ được.
Nhưng ông lão tóc bạc vẫn thiện ý nhắc nhở: "Tiêu hao quá nhiều lực lượng tinh thần sẽ khiến tinh thần uể oải, thậm chí có thể rơi vào giấc ngủ triền miên không tỉnh, anh bạn trẻ nên chú ý một chút…"
Phương Bình vội vàng gật đầu!
Chẳng trách Lữ Phượng Nhu thường thường trong trạng thái buồn ngủ không tỉnh táo, hẳn là thường xuyên rèn luyện lực lượng tinh thần.
Nhưng còn mình… Chắc cũng không cần phải nhắc nhở đâu.
Cùng lắm tốn một chút điểm tài phú để bổ sung lại là được rồi.
"Cảm ơn đại sư đã nhắc nhở..."
Phương Bình mới vừa cảm ơn xong, ông lão vừa rồi nhìn có vẻ thiện lành bỗng nhiên nói: "Cậu có thể đi được rồi!"
Sắc mặt Phương Bình cứng đờ, đuổi người nhanh vậy ông nội!
Nhưng mà mình vừa mới đánh cục cưng của người ta, người ta không nổi giận đã không tệ rồi.
Phương Bình nào dám ở lâu, rút trường đao lên nhanh chóng rời đi.
...
Phương Bình rời đi một hồi, ông lão tóc bạc chợt bộc phát khí thế mạnh mẽ, hừ nhẹ nói: "Cút ra ngoài, lại đến thôn Thường Dương của tôi nữa, tôi làm thịt ông!"
"Xì, chẳng lẽ tôi lại sợ ông?"
Giữa không trung, một bóng người lúc ẩn lúc hiện, mơ hồ nghe có tiếng cười nhạo nói: "Đừng chết sớm nhé, sớm muộn cũng sẽ so tài với ông!"
"Cút!"
Ông lão tóc bạc cuồng bạo khí thế, một số võ giả đứng gần dồn dập rút lui, hồi hộp hóng chuyện.
"Chán phèo, cái ông hẹp hòi, đánh cháu ông chớ phải đánh ông đâu…"
"Ông có xéo đi hay không!"
Ông lão tóc bạc giận vô cùng, bỗng nhiên bắn thẳng lên bầu trời, sau đó mọi người nghe thấy tiếng sấm rền vang lên, trong chốc lát, ông lão hạ xuống đất, một cước đạp đất khiến mặt đất chia năm xẻ bảy, vết nứt trải dài khắp quảng trường.
Ông lão ốm yếu đứng bên cạnh ngưng thần nói: "Ai vậy?"
"Ma Võ, Trường Sinh Kiếm!"
Ông lão tóc trắng nhẹ rên một tiếng, tiếng trầm nói: "Cái đồ khốn kiếp không coi ai ra gì, chưa được cho phép đã ngự không nhòm ngó, nếu như không phải không muốn làm lớn chuyện, sớm xử đẹp hắn rồi!"
"Trường Sinh Kiếm Khách, Lý Trường Sinh!"
Ông lão ốm yếu hít vào một hơi lạnh: "Ông này sao lại ra khỏi Ma Võ rồi?"
"Hiệu trưởng Ma Võ chết trận, ba đại Tông sư không có ở trường, những người khác đều xuống thủ địa quật, thiên tài Ma Võ ra ngoài rèn luyện, trừ ông ta thì chẳng ai có thể bảo vệ nổi."
"Trường Sinh Kiếm... Thật đáng tiếc."
Ông lão ốm yếu bỗng nhiên lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài.
Bây giờ, trong số cường giả đỉnh cấp sáu của Ma Võ, Lữ Phượng Nhu tự hào "Võ Vô Địch" đánh võ giả dưới Tông sư khắp nơi không có địch thủ.
"Cuồng Sư" Đường Phong cũng vang danh rầm rộ, được tung hô là cường giả top 3 dưới Tông sư.
Đương nhiên, những thông tin này vẫn có thành phần chém gió mà ra.
Nhưng trước khi hai người này danh tiếng vang dội, Ma Võ "Trường Sinh Kiếm Khách" mới là cường giả đỉnh cấp sáu có hy vọng trở thành Tông sư nhất. Một thanh Trường Sinh Kiếm, cấp năm chém cấp sáu bước vào cấp sáu khiến mọi người cảm thấy Tông sư trong tầm tay ông.
Nhưng năm đó, sau khi xuống địa quật một chuyến, cái tên Trường Sinh Kiếm đã hoàn toàn biến mất ở giới võ đạo.
Ông lão tóc bạc phơ hừ nhẹ nói: "Có cái gì hay mà tiếc, mấy năm này, nhà ai không có người chết trận! Tông sư chết trận đâu chỉ một người!"
"Lý Trường Sinh chẳng qua là lực lượng tinh thần bị trọng thương mà thôi, không chết là may rồi!"
Ông lão ốm yếu vẫn tiếc hận nói: "Ít đi một vị Tông sư... Không, có lẽ là hai vị.
Sau trận chiến đó, Ma Võ Lữ Phượng Nhu suýt phát điên, Trường Sinh Kiếm trọng thương, nếu không, Ma Võ bây giờ có lẽ có sáu đại Tông sư, ngồi chắc vị trí trường danh giáo số một toàn quốc. Đâu như bây giờ, Tông sư Trương không thể không xuất chiến nhiều lần, trọng thương đến mức cuối cùng bị hủy kim thân."
Ông lão tóc bạc không nói thêm nữa, Trường Sinh Kiếm Khách có mạnh hơn nữa cũng là chuyện của năm đó.
Lý Trường Sinh bây giờ cũng chỉ là đỉnh cấp sáu bình thường mà thôi, lực lượng tinh thần trọng thương không thể phục hồi, vô vọng lên Tông sư. Sớm muộn gì cũng đi địa quật một chuyến, có lẽ sau đó, thế gian này sẽ không còn Trường Sinh Kiếm nữa rồi.
...
Phương Bình vội vã rời đi, đương nhiên không biết chuyện này.
Đánh bại Trương Chấn Hoa, cậu vui vẻ vô cùng.
Không ở lại thôn Thường Dương lâu, Phương Bình lái xe đi suốt đêm đến Vạn Sơn Tự. Đây chính là đối thủ mạnh nhất từ lúc bắt đầu chuyến đi tới giờ.
Hạng bảy trên bảng xếp hạng cấp ba!
Nghe đồn Vạn Sơn Tự có Tông sư tọa trấn, Phương Bình không biết tin này là thật hay giả.
Bởi vì Tông sư của Vạn Sơn Tự vẫn chưa có mặt trên Tông Sư bảng.
Trước đó Phương Bình đã hỏi thăm lão Lý vì sao như vậy, lão Lý trả lời rằng lão hòa thượng của Vạn Sư Tự đã vào Trung Châu địa quật 6 năm chưa về, xác suất tử vong rất lớn!
Nhưng ở Trung Châu địa quật một khi bạo phát cuộc chiến hoặc có Tông sư chết trận, đại Tông sư Triệu Hưng Võ tọa trấn Trung Châu sẽ nhận ra được.
Bây giờ không phát hiện có Tông sư qua đời đồng nghĩa với việc lão hòa thượng của Vạn Sơn Tự còn chưa chết, chắc là đi sâu vào địa quật thôi.
Nhưng mà 6 năm vẫn chưa ra, khả năng còn sống cũng không lớn lắm, nên Tông Sư bảng không đưa vị tên tuổi vị này lên.
Có còn sống hay không còn phải chờ xem sao.
...
Tối muộn ngày 13, Phương Bình đến núi Vân Đài, Vạn Sơn Tự nằm trên ngọn núi này.
Ngày 14, Phương Bình vừa đến chân núi đã gặp một vị tiểu hòa thượng trẻ tuổi, đầu trọc không tóc, thân mặc tăng bào, hai tay chắp trước ngực, cười hiền hòa như phật Di Lặc.
"Phương thí chủ, tiểu tăng đã đợi cậu lâu rồi!"
"Hoa Hòa Thượng?"
Sắc mặt hòa thượng đơ ra vài giây, cười nhạt nói: "Dường như thí chủ hiểu lầm tiểu tăng rồi thì phải?"
Phương Bình cầm trường đao, trêu ghẹo: "Không phải tôi nói. Lúc bảng xếp hạng cấp ba ra lò, người khác không có biệt danh, có mỗi cậu có, Hoa Hòa Thượng - Giới Sắc. Cậu cũng là võ giả đầu tiên bị bóc phốt, nghe nói cậu thường xuống núi tìm hoa vấn liễu…"
Gò má trắng mịn của Giới Sắc hơi ửng hồng, khẽ cười nói: "Thí chủ hiểu lầm rồi, lời đồn không thể coi là thật được, ví dụ như nghe đồn Phương thí chủ chuyên đánh ngực con gái, chuyện này có thể xem là thật sao?"
Phương Bình cười nói: "Tôi từng đánh thật mà, cho nên nghe đồn cũng là thật."
Sắc mặt Giới Sắc hòa thượng cứng lại, lát sau mới nói: "Nói chuyện không hợp, cậu không đến, tôi cũng chuẩn bị đi khiêu chiến các cậu. Nếu đã đến rồi, vậy thì động thủ đi!"