Chương 517: Phi nhân loại (3)
"Tại đây?"
Phương Bình liếc mắt nhìn bốn phía, xung quanh có không ít du khách.
"Ngay tại đây, quốc nạn phủ đầu, thất phu đáng trách, người người đều nên sùng võ!"
"Cậu không nên làm hòa thượng!"
"Cậu đúng là nên làm hòa thượng!"
Giới Sắc hòa thượng nói xong, tăng bào chớp mắt rách toác, chia năm xẻ bảy rơi xuống đất, lộ ra thân trên cường tráng. Hoa Hòa Thượng cười to nói: "Vướng víu, Trương Chấn Hoa bại dưới tay cậu, ở Trung Châu không ai có thể địch lại tôi, cậu đến vừa khéo đấy!"
"Vóc người của Hoa Hòa Thượng không tệ nha!"
Lần này, Phương Bình không quăng đao nữa, xung quanh có rất nhiều du khách, phải đánh sao cho đẹp, thắng nhanh và sảng khoái!
Hai người vừa dứt lời đã cùng nhau nhảy lên giữa không trung, thiền trượng và trường đao chớp mắt va chạm, tiếng nổ vang rền vang vọng khắp núi không dứt.
...
Giữa sườn núi.
Lão Lý bĩu môi, lão hòa thượng mặc áo cà sa đứng bên cạnh cũng nở nụ cười, nói: "Tuổi trẻ thật tốt..."
"Hai thằng nhóc thúi, định đánh biểu diễn chắc?"
Lão lý mắng một câu, hai tên võ giả cấp ba không đánh nhau trên mặt đất, đạp không giao chiến làm gì, não ngập nước rồi à!
Nhưng đạp không giao chiến... Coi bộ bảnh dữ.
"Người trẻ tuổi mà..."
Vị hòa thượng già cười cười đến mức mặt nở hoa được luôn rồi, chẳng biết vì sao lại vui như vậy.
...
Chân núi.
Giữa không trung.
Trường đao của Phương Bình chém vào không khí, tiếng ma sát vang lên ầm ầm.
Sắc mặt Giới Sắc hòa thượng cũng nghiêm nghị, nhưng võ giả hạng bảy trên bảng xếp hạng lẽ nào lại là hư danh.
Thiền trượng chỉ dùng để làm cảnh.
Giới Sắc hòa thượng tiện tay ném đi, thiền trượng cắm thẳng vào một vách đá. Sau một khắc, bắp thịt cả người Hoa Hòa Thượng phồng to lên, da thịt trắng nõn chớp mắt biến thành màu vàng óng!
Ở phía xa xa, trong tiếng kinh hô của người xem, hai tay Giới Sắc tung chưởng, trình diễn một tiết mục tay không cản đao vô cùng đặc sắc.
Trường đao cấp B của Phương Bình bùng nổ ngũ liên trảm, khí thế kinh người, nhưng Giới Sắc hòa thượng lại chắp tay thành hình chữ thập, trực tiếp kẹp lấy lưỡi đao.
Giữa không trung, Phương Bình nổi giận đùng đùng, hai tay phồng lên, trực tiếp làm nổ tung áo khoác, cầm trường đao trong tay đẩy tiểu hòa thượng về vách đá cách đó không xa.
"Không đùa với cậu nữa!"
Giới Sắc hòa thượng chợt cười to một tiếng, buông trường đao xuống, lập tức hạ người xuống.
Phương Bình thấy vậy cũng không ngạc nhiên chút nào. Đạp không chiến đấu nhìn bảnh thiệt, nhưng khó bộc phát thực lực, tiêu hao rất nhiều khí huyết. Nếu hòa thượng còn không hạ xuống, cậu cũng phải xuống.
Từ trên cao nhìn xuống, hai tay Phương Bình cầm đao, lưỡi đao lóe lên một tia sáng đỏ ngầu rồi biến mất, nhanh chóng hạ đao chém xuống!
Mũi chân Giới Sắc đạp đất, thân hình lóe lên, biến mất khỏi vách đá.
Mà đao của Phương Bình vẫn khí thế trùng trùng như vậy, chém vào vách đá.
"Ầm ầm!"
Sau một tiếng vang thật lớn, trên vách đá lưu lại một vết đao dài mấy mét, sâu mấy chục centimet.
Phương Bình không hề dừng lại, cầm đao xoay người lại chém vào người Giới Sắc hòa thượng.
...
Giữa sườn núi.
Có người trầm giọng rống giận nói: "Phá núi sao? Hai thằng khốn kiếp, lần sau để tao gặp phải, tao tát chết tụi bây!"
Nói xong, người đó kiêng kỵ nhìn Lý Trường Sinh và lão hòa thượng đang chỉ cười không nói, hừ một tiếng, đạp không rời đi.
Ngọn núi lớn như vậy cũng không phải của một mình Vạn Sơn Tự.
...
Dưới chân núi
Tại nơi Phương Bình và Giới Sắc hòa thượng giao chiến, xung quanh đã bừa bộn từ lâu.
Ngày xưa, Phương Bình xem qua chiến trường giao chiến của hai đại Tông sư cấp tám trong video.
Khi đó, Phương Bình cảm thấy Tông sư cấp tám rất mạnh, bọn họ không phải nhân loại.
Cho đến hôm nay, Phương Bình đã sớm hiểu rõ, cường giả nhân loại cấp tám giao chiến chẳng qua cũng chỉ là một ý nghĩ, chủ yếu là thăm dò thực lực của đối phương mà thôi.
Phần lớn là giao chiến bằng lực lượng tinh thần chứ không phải bằng ngoại lực.
Chiến trường ngày đó lưu lại có lẽ là do lực lượng tinh thần tràn lan phá hoại hoàn cảnh.
Tiểu Mã Ca và Thame không hẳn đã giao thủ bằng kim thân.
Lúc này, cậu và tiểu hòa thượng cũng hoàn toàn không kiêng dè gì, đánh đấm tùy ý, bãi chiến trường này có lẽ cũng không sẽ kém bãi chiến trường do cấp tám để lại bao nhiêu đâu.
Bọn họ bây giờ cũng được xem như là thành phần phi nhân loại!
Dễ dàng bóp gãy sắt thép, nếu cái này không xem là phi nhân loại, vậy cái gì mới được xem là phi nhân loại?
Võ giả đỉnh cấp ba toàn lực giao thủ, không hề kiêng dè gì, lực phá hoại vượt quá mức tưởng tượng!
...
Trận chiến này có rất nhiều người vây xem.
Rất nhiều người bình thường bị chấn động vô cùng!
Đạp không mà đi, chém núi bổ đá, đây chính là võ giả ư?
Cấp mấy?
Tông sư à?
Bọn họ không dám nghĩ cấp quá thấp, nhưng mà có khả năng là Tông sư sao?
Hai người còn trẻ như thế!
Trong lúc hai người giao thủ, mọi người không ai dám đến đến gần nhìn, nhưng lúc trước, không ít người đã nhìn thấy hòa thượng đứng dưới núi chờ, cũng nhìn thấy Phương Bình vác đao lên núi.
Hai người trẻ tuổi, rất trẻ!
"Võ giả... Đây mới là võ giả..."
Trăm nghe không bằng một thấy, nghe mấy ngàn lần cũng không chấn động bằng được nhìn thấy một lần.
Trong đám người bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông, anh ta một tay vác máy quay phim, tay còn lại khua tay múa chân, nói văng cả nước miếng: "Nhìn thấy chưa?
Đây là võ giả cấp ba giao thủ đó!
Tôi cũng là cấp ba, xưa giờ không phải ai cũng nghi ngờ chuyện Lưu Đại Lực này tay không chém đứt sắt thép hay sao?
Bây giờ còn nghi ngờ nữa không?
Lưu Đại Lực tôi chẳng qua cảm thấy chẳng đáng giải thích mà thôi!"
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Lưu Đại Lực lại đang oán hận không thôi. Ông đây mới cấp ba trung kỳ, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với bọn họ, tuyệt đối đừng bắt mình phải chứng minh làm y chang như vậy, mình không có lực phá hoại mạnh như vậy đâu.
"Ầm!"
Một tiếng động trầm thấp vang lên, một chưởng của Giới Sắc hòa thượng đánh trúng ngực Phương Bình.
Nhưng Phương Bình thờ ơ không động lòng, ưỡn ngực ra một cái, chấn lòng bàn tay Giới Sắc tê dại!"
"Biết ngay cậu háo sắc!"
"Tôi không thèm người cùng giới!"
Giới Sắc hòa thượng xì cười một tiếng, biến chưởng thành chỉ, trực tiếp đâm vào mắt Phương Bình.
Cậu ta chơi ám chiêu, Phương Bình cũng không khách khí, nhân lúc ngón tay cậu ta còn chưa tới, yết hầu Phương Bình hơi động, một mũi tên máu bay ra!
Sắc mặt Giới Sắc hòa thượng khẽ biến, đưa tay ngăn lại.
"Phập!"
Mũi tên máu bắn thủng da thịt của hòa thượng, đâm vào trong xương, tiếng kim loại ma sát vang rền truyền vào trong lỗ tai.
Sắc mặt Giới Sắc hòa thượng lại biến, uy lực mạnh thật, nếu như bị bắn vào đầu, kiểu này không chết cũng tàn.
"So tài thôi mà sao lại hung tàn như thế?"
"Không bằng cậu!"
Phương Bình cười lạnh một tiếng, hai người vừa đánh vừa kích thích đối phương.
"Nhìn lục liên trảm của tôi!"
Phương Bình đột nhiên quát lớn một tiếng, hòa thượng nghe thấy như gặp phải đại địch, nhưng không nhìn thấy lục liên trảm của Phương Bình mà lại nhận một chiêu Trạc Cước đâm thẳng vào hạ âm của cậu!
"Khốn kiếp!"
Giới Sắc hòa thượng giận dữ, một quyền đập về mũi chân Phương Bình.
Quyền cước đụng nhau, hai người đều lùi lại một bước.
"Nhìn lục liên trảm của tôi!"
"Trảm trảm ông nội mi!"
Giới Sắc nổi điên chửi ầm lên, nhưng ngay lập tức vội vàng rút lui.
Nhưng Phương Bình lại vô cùng nghiêm nghị, khuôn mặt ửng hồng, chém ra lục liên trảm cho ta!
"Hự!"
Quát to một tiếng, bước chân Phương Bình chuyển động, nhanh chóng đuổi kịp Giới Sắc, Giới Sắc đạp không muốn né ra thì lực lượng tinh thần của Phương Bình đột nhiên phóng thích.
Bước chân Giới Sắc hơi chững lại, không thể không ngừng lại tại chỗ, miệng gầm lớn một tiếng như chuông đồng, sau đó song quyền hiện lên hào quang đỏ ngầu, không phòng thủ mà phản công, nhanh chóng gõ vào trường đao của Phương Bình.
"Đùng!"
Tiếng nổ lớn truyền ra, một đao, hai đao, ba đao...
Ba đao đầu tiên đều bị Giới Sắc lấy công thay thủ, mạnh mẽ dùng nắm đấm chặn lại được.
Đao thứ tư hạ xuống, chém vào tay phải hòa thượng, máu me tung tóe.
Đao thứ năm, tay trái bị chém sâu vào tận xương.
Giới Sắc gầm dữ dội: "Ngon thì chém ra đao thứ sáu thử xem, nếu không có thì cậu chờ chết đi!"
Lời cậu ta còn chưa dứt, đao thứ sáu của Phương Bình đã chém xuống. Đao này vừa hạ, sắc mặt Phương Bình chớp mắt trắng bệch, hòa thượng cũng tương tự, giận dữ quát lên, muốn cố gắng đón đỡ!
Cậu ta bị lực lượng tinh thần của Phương Bình quấy rầy một hồi, lúc này không thể không trơ người đứng lại tại chỗ.
Hoặc là đỡ lấy, hoặc là bị chém giết!
Đao của Phương Bình đã chém ra, thậm chí có cả tiếng nổ vang rền, sắc mặt cậu cũng thay đổi một hồi.
...
Giữa sườn núi.
Lý Trường Sinh ngưng lông mày nói: "Hòa thượng sắp chết rồi!"
Sắc mặt lão hòa thượng nghiêm túc, trầm giọng nói: "Cậu ấy có thể cản!"
"Ngốc à, không cản được là chết queo đó, ông thật tự tin!"
"Có thể, Giới Sắc có thể!"
Lão hòa thượng dường như đang tự an ủi mình, ánh mắt gắt gao nhìn chòng chọc chân núi, tay phải không ngừng lần chuỗi châu.