Chương 525: Quá nhỏ, đánh không trúng (2)
"Hơn nữa, Tông sư cũng không dễ chết như vậy, dù là cấp bảy gặp phải cấp chín, cũng sẽ không bị giết trong chớp mắt.
Lúc này, cấp chín của hai bên đều sẽ phản ứng và hỗ trợ kịp thời, cho nên cường giả cấp chín chém giết cường giả cấp bảy, cấp tám đều sẽ bị ngăn cản.
Nhưng cường giả cấp chín tùy ý đánh giết vài võ giả trung sơ cấp, căn bản không ai phản ứng kịp.
Năm đó, hiệu trưởng Ngô là Tông sư, cũng do xui mà thôi, vào địa quật lại gặp phải đối phương. Nói đúng ra, con gái của hiệu trưởng Ngô cũng không phải chết trận, mà do chiến đấu dư âm lan ra khiến cô bé phải chết…"
Lão Lý ở một bên hừ nói: "Tên súc sinh đó cố ý! Hắn muốn chém giết hiệu trưởng Ngô, cố ý mai phục bọn tôi!
Nói là dư âm gây ra, trên thực tế cũng là cố ý, hắn muốn đánh chết con bé, gây ảnh hưởng đến tâm tình của hiệu trưởng Ngô.
Lúc đó, hiệu trưởng Ngô vừa mới trở thành Tông sư không lâu, chỉ có thể miễn cưỡng tiếp chiến, căn bản không còn thời gian để ý đến chúng tôi. Những võ giả trung cấp như chúng tôi tuy bị thương, nhưng cũng không bị giết ngay lập tức, đáng tiếc, Đóa Đóa, con bé…"
Lão Lý âm u nói. Bọn họ không bảo vệ được người khác.
Người có thể bảo vệ cô bé chỉ có Ngô Khuê Sơn.
Nhưng Ngô Khuê Sơn ngay cả bản thân cũng không chịu nổi, võ giả cấp bảy, dù có tự bạo cũng không phải là đối thủ của cấp chín.
Giao chiến chỉ trong chốc lát, thành Hy Vọng đã có cấp chín đến cứu viện.
Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt này đã thay đổi cuộc đời của rất nhiều người.
Đóa Đóa chết rồi, Lữ Phượng Nhu tan vỡ, Lý Trường Sinh phế bỏ, một số võ giả trung sơ cấp khác cũng chết rồi, một số võ giả trung cấp bị thương nghiêm trọng, phần lớn đều bị tổn thương lực lượng tinh thần…
Lữ Phượng Nhu trách móc Ngô Khuê Sơn, nhưng trong suy nghĩ của nhiều người khác, bọn họ không trách ông.
Lúc đó ông ấy chỉ là một võ giả cấp bảy, có thể miễn cưỡng ngăn cản đối phương cũng không dễ dàng gì. Khi đó, ông ấy căn bản không thể phân tâm.
Đáng tiếc, Lữ Phượng Nhu sẽ không suy nghĩ đến những điều này, cũng có thể là không muốn nghĩ, cũng có thể bà cảm thấy nếu như Ngô Khuê Sơn liều mình tử chiến đến cùng, kéo đối phương rời khỏi nơi đó, con gái bà có thể sống sót.
Trong mắt Lữ Phượng Nhu, Ngô Khuê Sơn chết trận cũng vẫn tốt hơn so với con gái mình chết trận, bà trách móc Ngô Khuê Sơn không chịu liều chết.
Đến tận bây giờ, Ngô Khuê Sơn rốt cuộc không muốn liều chết hay là không có cách nào thoát thân cũng không ai rõ.
Nhưng con gái của bọn họ chết ở địa quật là sự thực.
...
Lão Lý nhẹ nhàng thở dài. Bây giờ mỗi lần nhớ lại chuyện này, ngoại trừ phẫn nộ, hận thù, cũng chỉ còn dư lại bất đắc dĩ và không cam lòng.
Không thành cấp chín nào có hy vọng báo thù.
Lữ Phượng Nhu một lòng muốn báo thù, dù cho bà ấy thành Tông sư, bà ấy có thể là đối thủ của đối phương sao?
Đi một lần, cường giả nhân loại có thể cứu bà.
Hai lần, cũng vẫn có thể cứu bà.
Ba lần bốn lần, nếu bà không ngừng khiêu khích cấp chín của đối phương, lẽ nào lần nào cũng cần cấp chín đi theo bảo vệ sao?
Phần lớn các đại Tông sư giao chiến sẽ sử dụng sức mạnh của lực lượng tinh thần.
Nếu thường xuyên bạo phát cuộc chiến cấp chín, vậy đại chiến toàn diện cũng sẽ nhanh nổ ra hơn.
Nếu như mặc kệ Lữ Phượng Nhu, để bà đi nạp mạng, vậy cũng tổn thất, bao gồm cha của bà ấy, thậm chí bao gồm cả hiệu trưởng Ngô.
Đối với Lữ Phượng Nhu, tâm tình mọi người đều rất phức tạp.
Một mặt hi vọng bà ấy có thể đột phá, nhân loại có thêm một cường giả cấp Tông sư.
Một mặt lo lắng bà ấy đột phá rồi thì không ai có thể tùy ý hạn chế một vị cường giả cấp Tông sư hành động.
Ba người không nói nữa, trên mặt đất cũng truyền ra một trận tiếng hô hào.
...
Phương Bình cầm trường đao trong tay, trên người mặc áo khoác có in logo công ty Viễn Phương, sải bước tiến lên.
Đoàn người tự động tách ra một con đường, cũng không ai dám chen chúc lên trước.
Một bên khác, Lăng Y Y cầm một cây rìu dài trong tay, lưỡi rìu không hề nhỏ như vóc người của cô nàng chút nào, thậm chí còn lớn hơn.
Hàn Húc nói cô là người cuồng bạo lực, thực ra có liên quan đến vũ khí của cô nàng.
Đoàn người cũng tự động tánh ra một con đường.
Lăng Y Y liếc Phương Bình một cái, đến khi nhìn thấy Phương Bình quay đầu lại, bỗng nhiên cực kỳ khiêu khích, ưỡn ngực ra như nói: "Ngon thì đánh đi!"
Tiếng xấu đồn xa của Phương Bình tại Ma Võ cô nàng cũng biết, có thể thấy cậu không phải là người tốt lành gì.
Khóe mắt Phương Bình hơn nhúc nhích một chút, há miệng.
Không phát ra âm thanh quá lớn nhưng Lăng Y Y lại tức lắm luôn, giận tím người luôn!
Thính lực võ giả vẫn khá tốt!
"Quá nhỏ, đánh không trúng!"
Đây là câu Phương Bình nói!
"Phương Bình!"
Lăng Y Y cắn răng, gắt gao trừng Phương Bình, chỉ vì câu này, ngày hôm nay nếu cô không đánh Phương Bình quỳ xuống đất xin tha, quyết không bỏ qua!
Hàn Húc đứng bên cạnh theo bản năng liếc mắt nhìn ngực cô nàng...
"Bốp!"
Một tiếng trầm thấp vang lên, Lăng Y Y táng đầu cậu ta một cái, hừ lạnh: "Học kỳ sau tôi cũng chỉ mới đại học năm ba thôi, còn những hai năm nữa, nếu cậu không nắm chắc có thể thắng tôi thì thành thật ngoan ngoãn một chút!
Hàn Húc kém chút ói máu, ủa ủa, tui có mở miệng nói câu nào sao?
Chỉ nhìn thôi mà, với lại, ngực nhỏ thiệt, có cần tới mức không đánh đã khai vậy không?
Lý Hàn Tùng đau đầu, nhẹ giọng quát lớn nói: "Tất cả câm miệng!"
Hàn Húc lại lần nữa tức ói máu, bực bội nói: "Em không có mở miệng!"
Lỗ tai nào của anh nghe thấy em nói chuyện vậy hả?
Lúc bà chị Lăng Y Y đánh em, sao anh không mở miệng!
Kinh Võ càng ngày càng khó sống quá, sớm biết vậy còn không bằng chuyển trường qua Ma Võ cho rồi. Phó Xương Đỉnh ở Ma Võ lăn lộn tốt như thuyền gặp nước…
Ờ mà cũng không được!
Dân đâm đầu ở Ma Võ cũng nhiều khiếp được! Nghe nói Tần Phượng Thanh ngày ngày đều muốn chém người, Phương Bình cũng không phải người hiền lành gì cho cam, còn có cả những nữ sinh trước đó điên cuồng đánh mình nữa...
Mình ăn ở hiền lành đàng hoàng quá nên dễ bị bắt nạt chăng?
Có phải mình cũng nên đi đâm đầu hay không?
Hàn Húc bắt đầu hoài nghi nhân sinh, thời đại này, có vẻ như người đàng hoàng sống không tốt lắm thì phải. Một võ giả ba lần tôi cốt như mình ở Kinh Võ càng ngày càng khó sống, có lẽ phải thay đổi phong cách mới được.
Phương Bình đánh nữ sinh như vậy mà danh tiếng lên lên diều gặp gió, hay là mình cũng thử xem sao?
…
Mà Phương Bình ở phía trước cũng đã sớm đến bãi đất trống, lớn tiếng nói: "Lăng Y Y đến rồi thì xuất chiến đi, trốn cái gì mà trốn!"
"Tôi trốn?"
Lăng Y Y giận dữ, chớp mắt đạp không đi ra, cây rìu to tướng đập ầm ầm, mặt đất chớp mắt bị nứt ra!
"Phương Bình, cậu căn bản không đáng để tôi tiếp nhận khiêu chiến, đối thủ của tôi không phải cậu! Nhưng mà cậu đã chủ động tìm đến cửa, vậy lát nữa tôi có lỡ đánh chết hay đánh cậu tàn phế cũng đừng trách tôi vô tình!"
"Người không cao mà khẩu khí không nhỏ nha!"
"Cậu đang chọc giận tôi đấy!"
Sắc mặt Lăng Y Y lập tức lạnh xuống, tôi ghét nhất ai nói tôi không cao lớn, hơn nữa trước đó dám nói ngực tôi quá nhỏ, lần này, không đánh cho Phương Bình gọi bà nội bà ngoại, tôi không tên Lăng Y Y!
Đối diện, Phương Bình cũng đặc biệt tự tin!
Ngoại trừ xương sọ, xương cốt toàn thân đã luyện thành, xương tủy cũng đã rèn luyện.
Đánh không thắng Lăng Y Y chị thì thật uổng phí thiên phú mạnh mẽ của tôi!
…
Thung lũng Hoan Nhạc.
Lăng Y Y lửa giận ngập trời.
Không có trọng tài, cũng không giới thiệu, không cần giới thiệu.
Sau khi kết thúc màn chào hỏi, Lăng Y Y vóc người nhỏ nhắn, cầm trong tay cây rìu to tướng, lấy thế bổ núi bổ vào hư không!
Cuồng phong xuất hiện, đám người vây xem xung quanh sợ hãi dồn dập lui về sau, sắc mặt trắng bệch.
Người xem đã đứng cách hai người này ít nhất hơn 10 mét, nhưng cuồng phong thổi qua vẫn khiến gò má buốt lên như bị dao cắt.
Hai vị võ giả cường giả đỉnh cấp ba giao thủ không kém cạnh võ giả cấp bốn giao thủ chút nào.
Hoa Quốc to lớn, võ giả có hơn mười triệu người, nhưng có thể đứng trên đỉnh cấp ba được mấy người?
Khí thế tấn công của Lăng Y Y mạnh đến mức khiến một số võ giả cấp bốn cấp năm đến xem trận đấu cũng phải ngơ ngác.
...
Phương Bình cũng không hề khinh thường Lăng Y Y chút nào, cây rìu dài của Lăng Y Y vừa bổ tới, bước chân Phương Bình lóe lên, chớp mắt xuất hiện sau lưng Lăng Y Y, một đao chém ngang, không khí truyền lên tiếng nổ mạnh dồn dập.
"Muốn chết!"
Lăng Y Y khẽ quát một tiếng, cây rìu dài cũng không tiếp tục bổ xuống, hai tay vừa xoay, cán rìu chớp mắt quét ra phía sau.