Chương 524: Quá nhỏ, đánh không trúng
Cũng trong lúc đó.
Giữa không trung, một ông lão tóc đen sẫm sống lưng thẳng tắp, tay trái kéo theo Trần Vân Hi đang cúi đầu nhìn xuống dưới, cười nhạt nói: "Thằng nhóc này của trường các ông cũng không tệ ha, võ giả đúng là cần phải không lo không sợ như vậy!"
Lão Lý cũng ậm ờ cho qua chuyện!
Nếu như tôi nói em ấy đã thu về hơn 10 triệu tiền quảng cáo, ông có còn nghĩ như vậy không?
Không lo không sợ?
Mấy người đúng là nghĩ nhiều bổ não!
Lão Lý cũng không nói nhiều, nói ra càng mất mặt.
Ông lão cũng không nói tiếp, sắc mặt hơi trầm trọng một chút, lên tiếng hỏi: "Tình hình Ma Đô địa quật thế nào rồi?"
"Còn đang giằng co, mấy ngày gần đây, thành Thiên Môn và thành Hy Vọng giao chiến hơn 10 trận, tử thương vô số.
Trường chúng tôi cũng tổn thất nặng nề, bên phía quân đội thế nào tôi cũng không rõ nữa, Ma Võ lại chết thêm 6 vị đạo sư…
Năm nay, trước trước sau sau, số lượng đạo sư Ma Võ chết trận đã lên đến con số 42 người rồi!"
Ánh mắt lão Lý bỗng dưng đặc biệt lạnh lùng, âm trầm nói: "Đạo sư trung cấp của Ma Võ qua 60 năm tích lũy, đầu năm nay là 428 người, chưa hết một năm, đã tổn thất một phần mười, cứ tiếp tục như thế, đạo sư dạy học cũng không đủ rồi!
Đến khi tân sinh nhập học, sinh viên tổng cộng có 7000 người, ngoại trừ một số trấn thủ địa quật, một số ra ngoài làm nhiệm vụ, mỗi vị đạo sư phải dẫn theo 20 học viên mới đủ.
Thành Thiên Môn… Sớm muộn cũng sẽ giết sạch chúng!"
Ma Võ có không ít đạo sư, nhưng một số đạo sư khoa văn đều chỉ có thực lực võ giả sơ cấp.
Hơn 400 vị đạo sư trung cấp, thực lực này không thể nói là không mạnh.
Toàn bộ Nam Giang không hẳn có thể kiếm được nhiều cường giả trung cấp như vậy.
Một mình Ma Võ có thể so sánh với Nam Giang!
Nhưng hôm nay, đạo sư trung cấp chết trận số lượng lớn, không tới một năm, tổn thất 10%, điều này cũng nhanh chóng ảnh hưởng đến việc dạy học của Ma Võ rồi.
Học viên chính là tương lai, dạy võ mà dạy theo lớp đại cương có rất nhiều thiếu sót.
Chia nhỏ thành từng nhóm dạy mới có thể dạy dỗ từng người theo khả năng riêng biệt của họ.
Nếu là bình thường, một vị đạo sư dạy 10 học viên là đủ rồi, nhiều hơn nữa nhất định sẽ ảnh hưởng đến chất lượng dạy học.
Trước đó, đạo sư trung cấp của Ma Võ không ít, nhưng mấy năm qua liên tục chết trận. Sau khi chết trận, muốn bổ sung khó lắm.
Hằng năm, võ giả trung cấp tốt nghiệp tại Ma Võ cũng có đến mấy chục người.
Những người này không phải ai ai cũng ở lại Ma Võ, được một nhóm ở lại mà mừng lắm rồi, thêm vào một số đạo sư cấp ba đột phá lên, trước đây còn có thể miễn cưỡng duy trì cân bằng.
Bây giờ đã đánh vỡ thế cân bằng này, chiến tổn lại gấp đôi số lượng đạo sư vừa mới đột phá.
Năm nay lại mở rộng chiêu sinh, cứ tiếp tục như thế, Ma Võ chỉ có thể giảm quy mô chiêu sinh.
Ông lão tóc đen than nhẹ một tiếng: “Thời buổi rối loạn, Nam Giang địa quật sắp mở, một năm trước, Thiên Nam địa quật cũng gây ra tổn thất rất lớn, các địa quật khác cũng bạo động không ngừng.
Bây giờ vừa cần tăng cường số lượng võ giả, vừa phải đối mặt với chuyện thiếu giáo viên có thực lực cao, còn phải tăng số lượng võ giả đi vào địa quật…
Cứ tiếp tục thế này sẽ phiền phức rất lớn.”
Thở dài một tiếng, ông lão nhìn về phía lão Lý, hỏi dò: “Ông… thật sự không còn chút hy vọng nào sao?”
Sống lưng lão Lý bỗng hơi khom xuống, trầm giọng nói: “Bớt giỡn đi ông, nếu có thể thành, tôi đã sớm thành rồi, còn phải chờ đến bây giờ sao?
Bây giờ, Lữ Phượng Nhu có lẽ là người có hy vọng thành Tông sư khá cao…”
Ông lão hơi nhíu mày nói: "Đúng là bà ấy có hy vọng thành Tông sư. Nhưng một khi Lữ Phượng Nhu thành Tông sư, bà ấy đương nhiên sẽ chạy đi tìm thành chủ thành Thiên Môn, hầu như là đi chịu chết. Đại Tông sư sẽ không ngăn cường giả cấp chín giúp bà ấy, chỉ hơi bất cẩn một chút là chết như chơi.
So với việc để bà ấy đi chịu chết, còn không bằng để bà ấy đừng đột phá!”
Trần Vân Hi đang nhìn quanh phía dưới bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Ông nội ơi, vậy không thể đánh giết thành chủ thành Thiên Môn kia được sao?"
Ông lão cười khổ nói: "Không phải không được, cường giả như Tư lệnh Lý bọn họ ra tay vẫn có thể đánh giết đối phương.
Chỉ khi nào bạo phát cuộc chiến cấp chín, nhân vật như Tư lệnh Lý mới ra tay, đương nhiên, 100% ở nơi sâu xa trong địa quật sẽ có cường giả cấp chín thực lực tương đương xuất hiện.
Đến lúc đó sẽ không còn là chuyện đánh giết thành chủ thành Thiên Môn nữa.
Khi cường giả như Tư lệnh Lý gia nhập cuộc chiến, cũng đồng nghĩa với việc cao thủ cấp chín tụ họp ra tay, có thể sẽ có hơn mười người, hoặc hơn hai mươi người.
Đây vẫn là một cái địa quật, toàn bộ Đại Tông sư Hoa Quốc ra trận đương nhiên có thể thắng, nhưng cũng thắng rất thảm!
Các lối vào địa quật làm sao thủ?"
"Vậy bọn họ lên cấp chín coi như bất tử rồi hả ông?” Trần Vân Hi hơi căm giận.
Ông lão cười lắc đầu nói: "Vậy cũng không hẳn, do Tư lệnh Lý quá mạnh, một khi tiến vào địa quật, khí thế rung chuyển trời đất, cho nên sẽ gây ra chuyện cường giả địa quật phản kích.
Nhưng Tông sư cấp chín bình thường tiến vào đánh giết đối phương thì địa quật cũng sẽ không loạn lên.
Nhưng cường giả cấp chín nào có dễ bị đánh giết như vậy.
Thực lực mọi người đều ngang nhau cả, dù là Trấn thủ Ngô - Trấn thủ sứ phương Nam, một trong tứ đại Trấn thủ sứ, đánh với thành chủ thành Đông Quỳ cũng không thể chiếm thế thượng phong.
Trấn thủ Ngô cũng là cường giả cấp chín trong top 10 đại Tông sư, ngay cả cậu ta còn không thể đánh giết đối phương, con nghĩ xem, người khác làm sao giết?"
Trần Vân Hi buồn bã nói: "Đại Tông sư Hoa Quốc đánh không lại bọn họ sao?"
Ông lão thở dài, Hoa Quốc có được bao nhiêu cường giả đỉnh cấp như Tư lệnh Lý?
Cường giả địa quật không dám không kiêng kị vây giết nhân loại, trên thực tế cũng có liên quan đến các cường giả đỉnh cấp chín này.
Tư lệnh Lý của Quân đội, Trấn thủ sứ phương Bắc thuộc tứ đại Trấn thủ sứ, Bộ trưởng Bộ Giáo Dục, bao gồm một số cường giả trung ương chính phủ nhiều năm nay chưa ra tay.
Những người này, mới là siêu cấp chiến lực có khả năng uy hiếp địa quật.
Cấp chín với cấp chín cũng có khoảng cách chênh lệch.
Tư lệnh Lý một chọi ba, chém giết cấp chín đối phương, những người khác có thể làm được sao?
Đáng tiếc, bây giờ Tư lệnh Lý cũng sẽ không tùy tiện ra tay, một khi ông ra ta chém giết cấp chín của đối phương, địa quật sẽ lập tức bạo động, vây giết cường giả nhân loại.
Đến lúc đó có lẽ cũng là lúc vong quốc diệt chủng rồi.
Những cường giả này chỉ có thể làm nguồn sức mạnh dùng để uy hiếp chứ không thể được xem là nguồn sức mạnh xuất chiến.
Trừ phi… trừ phi hiện tại bắt đầu quyết chiến vậy thì các cường giả này đều sẽ xuất thủ, một tên thành chủ thành Thiên Môn mà thôi, trong đám người cấp chín cũng không coi là mạnh, trong lúc chiến loạn, ai sẽ quan tâm hắn bị ai đánh giết.
Ông lão nghĩ những điều này, híp mắt nói: "Cho nên nhân loại mới bồi dưỡng những võ giả trung cấp sơ cấp xuất sắc hơn người này, tại sao phải khiến bọn họ đã mạnh càng mạnh hơn? Vì bọn họ mới là tương lai của chúng ta!
Bọn họ vô địch cấp ba, vô địch cấp bốn, mãi cho đến khi vô địch cấp bảy cấp tám, đến cấp chín, vừa tiến vào cấp chín chính là cường giả đỉnh cấp.
Lần đầu tiên bọn họ ra tay, có thể chém giết nhiều cường giả cấp chín trước khi cường giả địa quật nơi sâu xa kịp phản ứng lại. Lúc này, cho dù phản ứng lại chúng ta cũng không cần sợ bọn họ!
Là chính bọn họ không phản ứng kịp, không thể trách người khác, nếu muốn chiến, vậy thì chiến!
Cũng không phải vây giết cường giả đỉnh cấp của bọn họ, đánh tới mức đó, nhân loại cũng không sợ diệt vong!
Đây cũng là một trong số quy tắc ngầm của nhân loại và địa quật."
Trần Vân Hi nghe nói như thế, nhỏ giọng nói: "Vậy con cũng muốn làm cường giả như vậy..."
Ông lão khẽ cười một tiếng, không nói gì.
Nói thì nói như vậy mà thôi, có mấy người có thể làm được?
Nếu có nhiều người làm được như vậy, nhân loại cũng không sợ địa quật, thẳng thắn khai chiến, giết long trời lở đất rồi tính tiếp!
Trần Vân Hi lại hỏi: "Vậy thành chủ thành Thiên Môn vì sao có thể giết con gái của cô..."
Ông lão thở dài nói: "Cường giả không tùy ý tàn sát người yếu, không có nghĩa là họ không thể đánh giết người yếu! Chúng ta như vậy, đối phương cũng như thế.
Một số cường giả Tông sư của chúng ta đi ngang qua khu vực của đối phương, tùy ý đánh giết một số võ giả trung sơ cấp, chỉ cần không quá đáng, sẽ không ai nói gì.
Hơn nữa…"