Chương 532: Tâm vững người mạnh! (2)
Ngày đó, Phương Bình rời khỏi Kinh Đô.
Khi cậu rời khỏi Kinh Đô, có đạo sư Kinh Võ âm thầm đi theo, không phải muốn ném đá giấu tay, mà là đưa Phương Bình bình an xuất cảnh, phòng khi cậu xảy ra chuyện ở Kinh Đô, đám người Ma Võ kia lại gây sự với Kinh Võ.
Kết quả, khi vị đạo sư âm thầm đi theo kia nhìn thấy Phương Bình, ông kinh ngạc vô cùng.
Thằng nhóc này xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc trước khi chiến thắng Lăng Y Y, cũng không thể hiện được khí thế mạnh mẽ như vậy. Tất cả mọi người đều cảm thấy, Phương Bình không quá tự tin, không chắc chắn cậu có thể thắng được hai người của Quân đội.
Nhưng sau khi gặp mặt lần nữa, khí thế Phương Bình lại dâng trào, có thể chân chính cảm nhận được một cỗ khí thế bá đạo vô địch!
Đạo sư âm thầm theo sau vô cùng kinh ngạc vô cùng, đã xảy ra chuyện gì?
Trở về ngủ một giấc, liền cảm giác mình vô địch rồi?
Hay là cậu ta đã luyện thành thất trảm hợp nhất, chân chính cảm giác mình không cần xem trọng bất kỳ võ giả cấp ba nào nữa rồi?
"Trần Thu Phong cũng không tự tin như thế chứ?"
Đạo sư kia tự nhủ một câu, hoàn toàn không hiểu nổi tình hình.
vô địch cấp ba đều nhờ chiến đấu giành lấy vị trí này, chiến tới mức không ai dám hoài nghi, mới có khí thế như vậy.
Phương Bình tại sao lại như vậy?
Con đường vô địch của cậu còn chưa đi xong mà!
…
Đâu chỉ đạo sư của Kinh Võ.
Khi Vương Kim Dương nhìn thấy Phương Bình sải bước tiến lên, trước mặt cậu, Phương Bình cũng vẫn ngẩng cao đầu, tự tin vô vùng, Vương Kim Dương hơi kinh ngạc nói: "Cậu đã ngầm giao thủ với người của Quân đội rồi?"
"Không."
"Vậy cậu thất trảm hợp nhất rồi?"
"Không."
"Vậy cậu... Vậy chuyện của cậu là sao?"
Phương Bình xem thường, cười nói: "Em vô địch, tâm vững thì tự động mạnh thôi, không có gì kỳ quái chứ?"
"Tâm vững..."
Vương Kim Dương lẩm bẩm một tiếng, nói mê: "Mình là vô địch cấp bốn… mình là vô địch cấp bốn sao? Đúng, mình là vô địch cấp bốn!"
Sau một khắc, khí thế của Vương Kim Dương tăng vọt, ánh mắt lấp loé tinh quang, tự nhủ: "Cái này cũng được sao? Tự mình lừa dối mình hay là thôi miên chính mình?"
Phương Bình đã há to miệng từ lâu!
Anh mà là vô địch cấp bốn cái củ cà rốt gì, anh mới cấp bốn cao kỳ, anh bị gì vậy?
Vương Kim Dương không thèm để ý đến cậu, còn đang lầm bầm lầu bầu: "Không đúng, chỉ là khí thế thay đổi mà thôi, cũng không phải nhờ nhân tố thực lực, tinh khí thần của mình có cảm giác sung mãn, nhưng không phải thật sự có thể vô địch… Cũng không đúng, hẳn là có chỗ tốt.
Vẫn không đúng, vì sao mình tự thôi miên mình lại có thể sản sinh khí thế này?
Khí thế hơi yếu… Không đủ chân thực!
Nhưng mà như vậy, khi đối mặt với thiên tài đỉnh cấp bốn, mình hẳn sẽ không chút khiếp sợ chút nào, mình có tự tin chiến thắng bọn họ!"
Phương Bình nghe cậu ta lầm bầm làu bàu, đột nhiên cảm thấy hơi mệt tim, mệt não.
Ông đây thật sự cảm giác mình vô địch rồi mới sản sinh được khí thế này có được không!
Còn anh, mẹ nó, anh bị làm sao? Tự lừa mình cũng có thể ngụy tạo khí thế sao?
"Em đi đến Phủ Tổng đốc đây..."
Phương Bình thở dài, có vẻ hơi tiêu điều, chính mình lừa gạt mình, có thể lừa đến mức bản thân tin luôn, lão Vương thần thánh thiệt!
"Đều là giả hết, là bọt biển, chọt nhẹ là vỡ ngay, hy vọng lão Vương có thể nhìn rõ hiện thực, tự hiểu thực lực bản thân, nếu không bị người khác đánh chết cũng không biết chết như thế nào."
Phương Bình lắc đầu, với trạng thái bây giờ của Vương Kim Dương, đi tìm Diêu Thành Quân, Lý Hàn Tùng, không biết có thể bị đánh chết hay không?
…
Nam Giang, Phủ Tổng Đốc.
Mặc dù Trương Định Nam bận rộn không thể tả, nhưng khi biết Phương Bình đến, ông vẫn dành chút thời gian tiếp đón Phương Bình.
...
Văn phòng Tổng đốc.
Trương Định Nam hơi nhíu mày, cười nhạt nói: “Hay đấy, tinh khí thần hợp nhất rồi!”
Khí thế cấp ba đối với Trương Định Nam chẳng là gì cả.
Cái gọi là thế vô địch, những Tông sư như bọn họ ngược lại thích gọi trạng thái tinh khí thần hợp nhất hơn.
Võ giả cấp ba như Phương Bình, không cách nào chủ động khống chế tinh khí thần của bản thân, dù là cường giả cấp sáu cũng khó.
Cho nên bọn họ cần chiến đấu, cần sự công nhận của mọi người, cần sự tự tin của bản thân, cuối cùng đúc kết được trạng thái thế này.
Đánh đến mức cùng cấp cảm thấy bạn xứng đáng đứng nhất, đánh đến mức mọi người đều công nhận, vậy bạn chính là vô địch cùng cấp.
Phương Bình đánh Lăng Y Y xong đã làm được rồi?
“Phương Bùnh, con đường Tông sư rất rộng mở với cậu đấy.”
Trương Định Nam nở nụ cười, cười rất xấu xa.
Phương Bình không nhìn thẳng ông, cũng không nhìn thấy nụ cười xấu xa kia, chỉ nghi ngờ nói: “Vô địch cấp ba mà con đường Tông sư đã rộng mở rồi sao?”
"Vô địch cấp ba không thể nói rõ cái gì, mục đích vô địch là vì cái gì? Vì tinh khí thần hợp nhất, hiểu chưa?
Truy cầu trạng thái vô địch, chính là vì truy cầu sự viên mãn cho chính mình.
Đạo sư của cậu cũng đang theo đuổi trạng thái này, bà ấy muốn đánh bại tất cả cấp sáu, chân chính vô địch, khắc phục trở ngại tâm lý trong lòng.
Bà ấy có chướng ngại tâm lý, điều này gây cản trở rất lớn.
Cho nên, bà ấy muốn tự hợp nhất tinh khí thần, khó, rất khó!
Chỉ khi tất cả mọi người công nhận, bản thân bà ấy cũng công nhận, bà ấy mới có thể đi đường tắt, đạt đến đỉnh cao này, trở thành Tông sư.
Đương nhiên, có ngàn vạn con đường, cũng không phải chỉ có một con đường như vậy. Tông sư cũng không phải ai cũng đi con đường vô địch này.
Đạo sư của cậu, muốn trở thành cấp sáu vô địch, e là không đùa được đâu. Phải nhìn xem bà ấy có thể khắc phục chướng ngại tâm lý hay không, vứt bỏ tạp niệm, tự mình tiến vào cảnh giới Tông sư.
Còn về cậu, không phải nói cậu có thể nhất định trở thành Tông sư, nhưng nếu có thể duy trì khí thế này đến đỉnh cấp sáu, cậu có thể tự nhiên tiến vào cảnh giới Tông sư. Đây cũng là lý do vì sao võ giả cấp ba chọn con đường khiêu chiến, chính phủ và mọi người đều phối hợp.
Chính cậu cũng rõ ràng, bất luận đi khiêu chiến ai, hầu như không ai gây sự, cản trở cậu.
Bởi vì không chỉ mình cậu muốn vô địch, người khác cũng muốn, cậu thành tựu con đường vô địch, vậy bước vào Tông sư sẽ dễ dàng hơn nhiều lắm.
Những người khác, cũng như vậy.
Top 10 võ giả cấp ba thực ra đều muốn đi con đường tắt này, nhưng chân chính có thể đi được, cũng chỉ có một hai người..."
Phương Bình vội vàng nói: "Nhưng em đã vô địch rồi, bọn họ còn đi như thế nào?"
Trương Định Nam bật cười nói: "Cậu vô địch, vậy cậu đã đi khiêu chiến hai người của Quân đội rồi sao? Vẫn chưa đúng không.
Bọn họ chưa giao thủ với cậu, chưa thua cậu, vốn là tự nhận vô địch, vì sao không thể đi?
Hơn nữa, dù cho thất bại. Chỉ cần niềm tin đầy đủ, cũng có thể giữ vững trạng thái này.”
"À há, tự mình thôi miên mình, hiểu rồi."
Phương Bình hiểu rõ, cái này em hiểu, em vừa mới mới nhìn thấy một tên cấp bốn cao kỳ, vừa mới tự thôi miên bản thân là cấp bốn vô địch.
Trương Định Nam bật cười, cũng không nhiều lời, đùa à, tự mình thôi miên là được sao?
Không có thực lực mạnh tuyệt đối, không có niềm tin vô địch, chỉ nói mà không có bằng chứng, nói một câu vô địch là thật vô địch rồi?
Thằng nhóc này vẫn còn thiếu kiến thức lắm.
Phương Bình đương nhiên không biết tâm tư của ông, nếu không có lẽ sẽ liều chết mỉa móc vài câu, thiếu kiến thức á, ông tự vả đi!
Không xoắn xuýt cái này nữa, Phương Bình thỉnh giáo nói: "Tổng đốc, vậy đạo sư của em, cô ấy có hi vọng đột phá đến Tông sư không?"
Chướng ngại tâm lý của Lữ Phượng Nhu, Phương Bình biết.
Nhưng khắc phục trở ngại này… khó!
Trương Định Nam trầm ngâm nói: "Vẫn có hy vọng, hơn nữa, hy vọng không nhỏ.
Thực ra chuyện đạo sư cậu đột phá đến Tông sư, có người ủng hộ, có người kiêng kỵ.
Đương nhiên, cũng có trung lập.
Nhưng một số người trong Ma Võ thực ra vẫn hy vọng bà ấy có thể đột phá, ví dụ như…”
Trương Định Nam cân nhắc nói: "Hoàng Cảnh."
Phương Bình hiếu kỳ, Hoàng Cảnh hy vọng Lữ Phượng Nhu có thể đột phá?
Nhưng Lữ Phượng Nhu đã nói với cậu, Tông sư Ma Võ có lẽ đều không hy vọng cô đột phá cơ mà?
"Bạch Nhược Khê biết chuyện này không?"
"Biết."
“Nếu biết vì sao cô ấy lại giao cháu gái của hiệu trưởng Trần cho cô Lữ Phượng Nhu?”
Trương Định Nam dường như hiểu rất rõ chuyện ở Ma Võ, khẽ cười nói: "Bởi vì Trần Vân Hi rất giống với con gái của Lữ Phượng Nhu, bao gồm tính cách, gia cảnh, bối cảnh.
Bạch Nhược Khê giao Trần Vân Hi cho Lữ Phượng Nhu, thực ra hy vọng Lữ Phượng Nhu có thể đối mặt với cái chết của con gái mình.
Từ đó có thể khắc phục chướng ngại tâm lý!
Mà Trần Vân Hi là cháu gái của Trần Diệu Đình, Bạch Nhược Khê dám tùy ý sắp xếp chuyện như vậy sao?
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây là ý của Hoàng Cảnh."