Chương 533: Sẽ không ai biết quá khứ đen tối của tôi
"Phương Bình, vì cậu xuất thân từ Nam Giang, cho nên tôi mới nói với cậu nhiều như vậy, hiểu thêm một chút tình hình tại Ma Võ, có lợi cho cậu.
Ma Võ có tứ đại Tông sư, bây giờ thầy hiệu trưởng mất rồi, chỉ còn lại Ngô Khuê Sơn, Hoàng Cảnh và Lưu Phá Lỗ tiền bối đang lưu thủ ở Nam Giang.
Lưu lão ở Ma Võ, từ trước đến giờ vẫn luôn ở thế trung lập.
Ngô Khuê Sơn và Hoàng Cảnh, thực ra là hai phái đối lập. Đừng thấy mọi người nhất trí đối ngoại, nội bộ vẫn có sự phân tranh, suy nghĩ không giống.
Còn vì sao không giống, tôi sẽ không nói.
Dù sao nội tình cũng rất phức tạp, cậu cũng không cần biết rõ ràng. Nếu cậu muốn thuận lợi lăn lộn ở Ma Võ, muốn lội như cá gặp nước, vậy thì đừng thể hiện khuynh hướng của mình quá sớm.
Không nên nghĩ Ngô Khuê Sơn là chồng của Lữ Phượng Nhu thì nhào đến đứng cùng một chiến tuyến với ông ấy.
Cũng không nên nghĩ, Hoàng Cảnh là viện trưởng của cậu, cậu liền ủng hộ ông ấy.
Trước đây, có thể cậu chẳng là gì, nhưng bây giờ cậu là vô địch cấp ba, sắp bước vào cấp bốn, khí huyết vô hạn, xương tủy như thủy ngân, nói thật, cửa lớn trở thành Tông sư đã rộng mở với cậu rồi.
Lúc này, cậu không còn là người có cũng được mà không có cũng được nữa.
Một số người sẽ đặt cược vào cậu.
Như những cường giả đỉnh cấp sáu như Lữ Phượng Nhu, Lý Trường Sinh, bao gồm một số đạo sư cấp bốn cấp năm, thậm chí bao gồm cả Tông sư cũng sẽ đặt cược."
Phương Bình bỗng nhiên nói: "Tổng đốc, ngài thì sao, ngài cũng cược em sao?"
Trương Định Nam lập tức cười nói: "Coi như vậy đi, tôi hy vọng cậu có thể sống ở Ma Võ tốt hơn, giành được nhiều quyền lợi và địa vị hơn.
Ví dụ như, nếu như cậu là hội trưởng hội võ đạo Ma Võ, vậy sẽ khác rồi.
Chấp chưởng hội võ đạo, ý nghĩa trong đó rất nhiều.
Hội võ đạo, đại diện cho học sinh, bao gồm cả một số đạo sư xuất thân từ hội võ đạo cũng sẽ khá thân thiết với hội võ đạo.
Một khi Nam Giang xảy ra đại chiến, người khác không viện trợ Nam Giang, nhưng cậu thì sao?
Cậu có thể sử dụng chức quyền của mình, gọi một số cường giả đến trợ giúp Nam Giang!"
Phương Bình hơi nhíu mày, cười nói: "Tổng đốc, em lại cảm thấy, trực tiếp trở thành hiệu trưởng càng tốt hơn, chờ em thành Tông sư, ngài nói xem, em chấp chưởng Ma Võ, có phải sẽ càng tốt hơn hay không?"
Trương Định Nam thấy buồn cười!
"Vậy thì lâu lắm..."
"Nhiều thì mười năm, ngắn thì ba năm rưỡi..."
Trương Định Nam lại lần nữa bật cười nói: "Hiệu trưởng không dễ làm như vậy đâu, phải có thể khiến người khác kính phục, phải có thực lực, cũng phải dẫn dắt Ma Võ phát triển theo hướng mạnh hơn.
Thực ra, cũng không chỉ là quyền lợi, còn có nghĩa vụ cùng trách nhiệm.
Trương lão Tông sư, một đời đều dâng hiến cho Ma Võ, đến cuối cùng chết trận nơi tha phương."
"Nói đến đây, tôi đành nhiều lời thêm vài câu, con đường tranh đấu của Ma Võ thực ra cũng có liên quan nhất định với những điều này.
Quan niệm của Ngô Khuê Sơn chính là nuôi cổ!"
Phương Bình trong lòng hơi kinh sợ, vội vàng nói: "Nuôi cổ?"
"Đúng, chiêu mộ lượng lớn học viên, một khóa năm, sáu ngàn người, thậm chí mười ngàn người! Tất cả đều bồi dưỡng đến cấp một, sau đó ném vào địa quật, cho đi chém giết, đi mài giũa, đi đọ sức, để đào tạo cường giả. Người sống sót được chính là cường giả, chính là tương lai, là hy vọng!"
"Quan niệm của Hoàng Cảnh, xem như được thừa kế lại từ hiệu trưởng, cường giả trước tiên chiến đấu, để người yếu chậm rãi trưởng thành.
Ông ấy muốn Lữ Phượng Nhu đột phá trở thành Tông sư, thực ra vẫn ôm quan niệm cường giả ở tiền tuyến bảo vệ cho người yếu. Nhưng Lữ Phượng Nhu là con dao hai lưỡi, e là Hoàng Cảnh cũng đang do dự. Nói chung, đây là chuyện nội bộ của Ma Võ, chính phủ cũng đang ở thế lưỡng nan.
Ngô Khuê Sơn sai rồi sao? Không hẳn.
Hoàng Cảnh sai ư? Vậy cũng không phải.
Nói tóm lại, cậu muốn chấp chưởng Ma Võ, còn non lắm, trước hết vẫn cần cân nhắc xem, sự tranh chấp giữa Hoàng Cảnh và Ngô Khuê Sơn có ảnh hưởng như thế nào đến cậu.
Đương nhiên, đứng trên góc độ của cậu, một người sắp trở thành võ giả cấp bốn, thực ra hẳn nên nghiêng về phía Ngô Khuê Sơn, dù sao người bị ném vào địa quật cũng không phải cậu…"
Trương Định Nam tùy ý nói, Phương Bình lại cạn lời nói: "Vậy sau này em gái em lên đại học thì phải làm sao bây giờ?"
Trương Định Nam kém chút cười ra tiếng, thằng nhóc này cân nhắc nhiều thật!
"Tùy cậu nghĩ sao thì nghĩ, chọn sao thì chọn, tôi chỉ nói cho cậu biết như thế, để cậu càng nhận thức rõ Ma Võ hiện như thế nào. Chờ chuyện Ma Đô địa quật kết thúc, Ma Võ có lẽ sẽ xuất hiện một vài sự phân tranh, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến học sinh, những học sinh là cường giả như cậu, có thể cũng sẽ bị ép vào hàng lối."
Phương Bình xem thường nói: "Cứ xem sao đã, bọn họ cũng sẽ không ép tụi em đâu, nếu không..."
Phương Bình bỗng nhiên im miệng, vội ho một tiếng không nói tiếp nữa.
Nếu không em sẽ bẫy bọn họ. Xém chút nữa nói ra câu này, cũng may, biết điều im miệng.
Nếu Trương Định Nam tiết lộ tâm tư này, Lữ Phượng Nhu, lão Lý đều có thể truy sát Phương Bình khắp nơi. Cho dù muốn gài bẫy trường học, cũng phải đứng trên phương diện đạo đức cao nhất… ví như bị ép bất đắc dĩ, cực kỳ không muốn, không thể không rời đi...
Trương Định Nam nhìn cậu một lúc lâu, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này, lại nói: "Sau khi tốt nghiệp, thực ra ở lại trường không có ý nghĩa gì mấy đâu, Phương Bình, nếu có hứng thú, vẫn nên về Nam Giang đi.
Sau khi tốt nghiệp, nếu có thể thành võ giả cấp năm, thậm chí là cấp sáu, về làm Phó Tổng đốc Nam Giang không hẳn không thể!"
Phương Bình vội vã cười nói: "Tổng đốc quá nâng đỡ rồi, hiện tại em mới cấp ba thôi, cũng chỉ mới học năm nhất, tạm thời không tính được xa như vậy.
Tổng đốc, lần này em đến, thực ra là muốn thỉnh giáo ngài một chút, liên quan đến chuyện tu luyện Bạo Huyết Cuồng Đao…"
Trương Định Nam cũng không ngạc nhiên, cũng không thèm để ý tới câu từ chối của Phương Bình, nghe vậy cười nói: "Tu luyện chiến pháp, không phải chỉ dăm ba câu nói là được. Tôi sẽ hơi giảng giải một chút cho cậu, chủ yếu là chỉ ra con đường tư duy cho cậu."
"..."
Trương Định Nam đơn giản nói vài câu, nhưng Phương Bình cảm thấy mình thu hoạch không ít.
Người sáng lập ra chiến pháp đương nhiên là người hiểu rõ chiến pháp nhất.
Nói xong Trương Định Nam cũng không rút đao, bỗng nhiên dùng tay chém thẳng vào Phương Bình.
Một khắc đó, Phương Bình chỉ cảm giác mình không chỗ để trốn, chắc chắn phải chết!
"Đây chính là chiêu hợp nhất."
Trương Định Nam rút tay lại, cười nhạt nói: "Cảm nhận thế nào?"
"Không có chỗ trốn!"
"Đúng rồi, tuyệt chiêu là gì? Tuyệt chiêu chính là chiêu tuyệt đối chết chắc, nếu để cho người khác trốn được, sao còn gọi là tuyệt chiêu được? Võ giả sơ cấp như các cậu bây giờ tu luyện tuyệt chiêu còn kém lắm.
Cường giả trung cấp chân chính, tôi nói cường giả nhé, tuyệt chiêu mà bọn họ tu luyện thì khác xa.
Tung một chiêu ra, không chết thì sống!
Bao gồm khí thế khóa chặt đối thủ, tập hợp sức mạnh, đều đạt đến cực hạn.
Cậu hiện tại chém giết võ giả địa quật, cấp bốn trung kỳ, thậm chí chưa chắc không thể giết được cấp bốn cao kỳ…
Nhưng những kẻ đó đều là kẻ yếu, người yếu của địa quật cũng tương tự với võ giả xã hội của chúng ta.
Đến khi cậu gặp phải cường giả chân chính của địa quật, cậu sẽ hiểu, cái gọi là vượt cấp chém giết… rất khó khăn, khó hơn lên trời!
Võ giả cấp ba gặp phải cường giả đỉnh cấp bốn, khí thế của hắn khóa chặt cậu, tuyệt chiêu vừa tung ra, một chiêu tất chết, mặc kệ cậu có bao nhiêu thủ đoạn, không sử dụng được thì công toi."
Phương Bình nghe vậy, suy nghĩ một chút nói: "Cường giả như vậy, rất ít chứ ạ?"
Cậu ở địa quật, hầu như chưa từng gặp qua loại người như vậy.
Nếu thật gặp phải, sớm đã chết queo rồi.
Bao gồm cả võ giả cấp sáu trước đó nữa, đương nhiên, không loại trừ việc đối phương cảm thấy không cần vận dụng chiêu thức kiểu này với Phương Bình, nhưng xác suất không lớn.
"Ít…" Trương Định Nam khẽ cười nói: "Hơn nữa, bọn họ cũng rất ít khi ra bên ngoài. Thực ra, cường giả địa quật cũng đang rèn luyện, nhưng rèn luyện tại nơi thâm sâu của địa quật, tại nơi hoang vắng, không người. Đối với bọn họ, cứ điểm của nhân loại rất ít cơ hội rèn luyện.
Đến một ngày nào đó, em đi sâu vào trong địa quật, có thể sẽ gặp phải, phải tự cẩn thận thêm nhé.
"Cảm tạ Tổng đốc đã nhắc nhở."
"Đừng khách khí, điều này đạo sư Ma Võ đều biết, ngày nào đó, khi cậu đi thâm nhập địa quật, bọn họ cũng sẽ nhắc nhở cậu."