Chương 538: Võ giả Bắc Cương (2)
Phương Bình trợn mắt ngoác mồm!
Tôi... Không nói muốn tới khiêu chiến nha!
Tôi chỉ tới hỏi thăm xem làm sao đi đến trường Quân đội Bắc Cương thôi mà.
Kết quả, cậu còn chưa mở miệng, học sinh bên trong trường Bắc Cương đều lao ra cả ngàn người rồi!
Bọn họ muốn làm gì?
Lúc này, tại cổng trường chen chúc lượng lớn học viên, nóng lòng muốn thử.
Ở hàng đầu tiên, có nữ võ giả cao giọng quát lên: "Phương Bình, Lăng Y Y ngực nhỏ, đánh không đã ghiền, chúng ta luận bàn một chút, sao hả?"
Nói xong, nữ sinh này còn ưỡn ngực ra… Đồi núi chập trùng!
Sắc mặt Phương Bình biến đổi, ông đây chỉ muốn tới hỏi đường, thuận tiện cũng muốn thăm xem Tôn Minh Vũ bị đứt tay, bây giờ thương thế như thế nào rồi, ai muốn đánh nhau với mấy người!
Hiện tại, điểm tài phú của cậu không nhiều, ai rảnh rỗi lại đánh nhau lãng phí khí huyết làm gì.
Thấy người chạy ra ngày càng nhiều, đạo sư Bắc Cương còn đang giựt dây những người khác ra xem trò vui, Phương Bình bỗng nhiên không nói hai lời, quay đầu leo lên xe ngay và luôn.
Không tới 30 giây, tiếng xe ô tô nổ máy, Phương Bình lái xe bỏ đi.
Cậu vừa đi, toàn bộ Bắc Cương Võ Đại chớp mắt yên tĩnh.
Ở cổng trường, một đám học sinh hai mặt nhìn nhau, bỗng nhiên, có người oán giận nói: "Khẳng định là Lưu Lâm làm cậu ta sợ quá chạy mất dép rồi. Không có chuyện gì, cậu ưỡn ngực ra làm gì, ngực to quá khiến người ta không dám đánh!"
"Cút đi!"
Nữ võ giả lúc nãy khiêu khích Phương Bình mắng một câu, tức giận nói: "Chuyện gì xảy ra với cậu ta vậy? Đến rồi lại chạy, chẳng có chút khí thế nam tử hán gì cả!
Tôi còn nghĩ cậu ta xuống tay được với nữ nhân, là một đối tượng tốt để giao thủ, không ngờ cũng chỉ ra vẻ vậy thôi!"
"Đúng đấy, chạy cái gì mà chạy, chúng ta chẳng lẽ còn có thể ăn cậu ta được hay sao? Thật là, chán òm."
"Vẫn là do Lưu Lâm, dọa người ta rồi, chắc là chưa từng thấy ai ngực lớn như vậy, sợ không nương tay được, đánh nổ mất ngực..."
"..."
Mọi người nghị luận sôi nổi, nhưng Phương Bình đã sớm chạy không còn thấy bóng nữa rồi.
"Võ giả Bắc Cương đều là người điên!"
Trên xe, Phương Bình mắng một câu, mình chỉ đi ngang qua mà thôi, cũng không nói một câu một lời nào, hơn một ngàn người lại ra trước cổng hung dữ với mình, họ muốn làm cái gì?
Vừa mắng, Phương Bình vừa gọi điện thoại cho Phó Xương Đỉnh, hỏi qua mấy người, mới hỏi được số điện thoại của Tôn Minh Vũ.
...
Nửa tiếng sau.
Tại một quán cơm phía trước trường Bắc Cương Võ Đại.
Tôn Minh Vũ cùng Lương Nguy Diệu sải bước đến, vừa nhìn thấy Phương Bình, Tôn Minh Vũ liền cười to nói: "Phương Bình, đã lâu không gặp!"
Hai người thực ra không thân, nhưng Tôn Minh Vũ lại cực kỳ nhiệt tình, gặp mặt, tiến lên trao cho Phương Bình một cái ôm, vỗ vai Phương Bình bộp bộp.
Lương Nguy Diệu khổ người cao lớn, chờ Tôn Minh Vũ nhiệt tình chào hỏi xong, Lương Nguy Diệu cũng bước tới, tặng Phương Bình một cái ôm "nhiệt tình".
Phương Bình bị hai người vỗ vỗ đập đập sắp thở không nổi, dở khóc dở cười nói: "Hai cậu thật là nhiệt tình!"
"Người Bắc Cương luôn nhiệt tình!"
Tôn Minh Vũ cười một tiếng, lại nói: "Vừa mới nghe cậu tới trường bọn tôi, sao bỗng dưng bỏ đi rồi?"
"Quá nhiệt tình, chịu không nổi."
Phương Bình cười khổ, bắt chuyện một câu, mời hai người ngồi xuống, liếc mắt nhìn cánh tay trái của Tôn Minh Vũ, dò hỏi: "Tay thế nào rồi?"
"Không sao rồi, chỉ là dùng nhiều Thối cốt đan một chút, nối liền lại rồi."
Tôn Minh Vũ không để ý lắm, Lương Nguy Diệu lại khẽ thở dài: "Vốn cậu ấy đã là cấp hai, hiện tại cũng gần như có thể bước vào cấp ba, nhưng kết quả bởi vì cánh tay, khiến cậu ấy bỏ lỡ không ít thời gian, hiện tại chỉ mới vào cấp hai cao kỳ."
Lương Nguy Diệu cũng đã trở thành võ giả đỉnh cấp hai. Những học viên ngày đó tham gia thi đấu giao lưu giữa các trường võ đại, đều là thiên tài.
Những người này, đều là một lần tôi cốt như Triệu Tuyết Mai, hiện tại cũng miễn cưỡng tiến vào đỉnh cấp hai rồi.
Hàn Húc cũng sắp vào cấp ba trung kỳ rồi.
Những người khác như đám Phó Xương Đỉnh, mấy ngày nay không có tin tức gì, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trước khai giảng, có thể đột phá lên cấp ba.
Tôn Minh Vũ lúc trước là cấp hai sơ kỳ, hiện tại chỉ mới cấp hai cao kỳ, hiển nhiên, chuyện đứt tay không dễ dàng giải quyết như cậu ấy nói, làm lỡ không ít thời gian tu luyện.
Nhưng xương tay được nối liền lại, cũng là một chuyện may mắn trong bất hạnh.
Hai người đều rất nhiệt tình, Tôn Minh Vũ cũng không có gì oán hận về chuyện bị đứt tay. Thi đấu giao lưu, mọi người tham gia đọ sức, tranh đấu vì gia đình nhỏ của bọn họ, thua là thua, chết rồi cũng đáng giá.
Không tiếp tục nói cái này, rất nhanh, Tôn Minh Vũ biến khách thành chủ, chủ động gọi rượu và vài món ăn… chủ yếu vẫn là rượu.
Thấy Phương Bình có vẻ không quá thích ứng, Tôn Minh Vũ cười nói: "Không sao đâu, rượu tuy rằng uống nhiều sẽ ảnh hưởng đến thần kinh phản ứng, nhưng uống một chút rượu thì không sao, ngược lại còn tốt nữa."
Phương Bình cười cười, cũng không từ chối, Tôn Minh Vũ chủ động mở đề tài nói chuyện: "Lần này đến Bắc Cương, là vì Trần Thu Phong cùng Quách Hiên?"
"Ừm, nhưng mà tôi không quá hiểu về trường Quân đội Bắc Cương, cho nên đi ngang qua võ đại, muốn hỏi thăm một chút, làm sao tìm được bọn họ?"
Tôn Minh Vũ nghe vậy cười nói: "Chuyện này đơn giản, tôi biết bọn họ. Trước đó bọn tôi cũng từng ở trường Quân đội Bắc Cương học bổ túc một quãng thời gian, nhắc đến, hai người bọn họ lúc đó là huấn luyện viên của tôi đấy.
Nhưng mà Phương Bình này, tôi đã xem qua video cậu giao thủ cùng Lăng Y Y, không hẳn là đối thủ của bọn họ.
Chiến pháp của Quân đội rất đơn giản, nhưng cũng rất hung tàn, nếu thật sự đánh nhau, vậy nhất định sẽ toàn lực ứng phó, họ sẽ xem cậu như võ giả địa quật..."
Phương Bình gật đầu nói: "Đã nghe nói, cho nên mới muốn luận bàn với võ giả Quân đội một chút."
"Nếu cậu kiên trì, vậy tôi cũng không còn gì để nói. Lát nữa bọn tôi đưa cậu đi, thuận tiện cũng mượn cơ hội quan sát trận chiến giữa các võ giả đỉnh cấp ba."
Tôn Minh Vũ cũng không khuyên nhiều, hàn huyên vài câu, lại cười nói: "Nam Giang địa quật sắp mở ra, biết không?"
"Ừm, trước đó đã cảm nhận được rồi."
"Phương Bình, Nam Giang địa quật mở ra, người khác không nói, chúng ta nhất định phải qua." Tôn Minh Vũ cười nói: "Địa quật vừa mở ra, đối với chúng ta mà nói, là chuyện xấu, cũng là cơ duyên.
Mỗi lần lối vào địa quật mới mở ra, đều sẽ tạo nên lượng lớn cường giả.
Đến lúc đó, những người ngày xưa thi đấu giao lưu, có cơ hội tụ tập lại, không biết những người khác hiện tại thế nào rồi."
Phương Bình suy nghĩ một chút nói: "Trần Gia Thanh cũng sắp cấp ba rồi, hoặc đã đột phá rồi, Bạch Ẩn hình như cũng đã là đỉnh cấp hai rồi. Mấy người bên Kinh Võ đều là đỉnh cấp hai, Hàn Húc đột phá cấp ba, những người khác thì tôi không rõ lắm."
"Cậu đúng là siêng chạy tới chạy lui, chúng tôi chưa đến cấp ba, hiện vẫn đang phải ở lại Bắc Cương, chán muốn chết..."
Ba người tâm sự một chút, ăn cơm xong, Tôn Minh Vũ cũng không chần chờ, trực tiếp dẫn Phương Bình đến trường Quân đội Bắc Cương.
Đối với việc tranh hạng nhất cấp ba, bọn họ cũng thấy rất hứng thú.
Phương Bình lúc này không chỉ đại diện cho Ma Võ, mà cũng là đệ nhất cấp ba của các trường võ đại.
Cường giả dưới cấp Tông sư, đa số xuất thân từ Quân đội, cũng mạnh hơn một chút.
Từ Tông sư trở lên, đa số lại xuất thân từ võ đại.
Phương Bình có thể giành được đệ nhất cấp ba hay không, đối với võ đại mà nói, thực ra cũng rất quan trọng.
Tin tức Phương Bình đến trường Quân đội Bắc Cương nhanh chóng được truyền ra trong giới võ đạo.
…
Trường Quân đội Bắc Cương.
Người của Quân đội, chính là đơn giản trực tiếp.
Phương Bình vừa đến, bên quân đội hầu như không hề có một lời khách sáo nào, rất nhanh, tại võ trường của quân đội, Phương Bình nhìn thấy hai thanh niên mặc quân trang.
Vóc người hai người này đều rất cao to, biểu cảm khuôn mặt như được điêu khắc từ cùng một khuôn mẫu, rất lạnh lùng.
"Quân đội Bắc Cương, Trần Thu Phong!"
"Quân đội Bắc Cương, Quách Hiên!"
Hai thanh niên này đều đứng thẳng tắp, vai đeo quân hàm, cả hai đều là quan quân cấp Đô thống.
Võ giả cấp ba trở thành Đô thống, độ khó cực cao.
Phương Bình hiện tại cũng là Đô thống, nhưng đó là nhờ đưa tin tình báo của thành Đông Quỳ, nếu không, cậu hiện tại còn lâu mới tới chức đó, ngay cả Đô úy cũng không tới.
Hai người tự giới thiệu mình một câu, sau đó cũng không nói gì nữa.
Ngoại trừ hai người này, hiện trường còn một người lớn tuổi hơn một chút, một quan quân chừng 30 tuổi, cũng là cấp Đô thống.
Thấy Phương Bình còn chưa có phản ứng, lại khẽ cười nói: "Hai người họ đều ở đây, cậu chọn một người đi, đánh ai cũng như nhau cả, bình thường, hai người bọn họ giao thủ, thắng bại cũng là năm ăn năm thua."