Chương 539: Đệ nhất cấp ba
Phương Bình bật cười, thẳng thắn như vậy?
Nhìn hai người đối diện, cả hai cùng một biểu cảm… không cảm xúc.
Thấy Phương Bình nhìn sang, thanh niên trước đó giới thiệu mình là Trần Thu Phong trầm giọng nói: "Bọn tôi càng muốn xuất chiến ở địa quật hơn, nhưng nếu cậu muốn so tài, bọn tôi cũng hợp tác, nhưng mà quyền cước không có mắt, bọn tôi sẽ không nương tay!"
Phương Bình cười nói: "Khẳng định rồi, về việc tác chiến với địa quật, nói thật, vì xác suất gặp phải đối thủ ngang tài ngang sức quá khó khăn, cho nên mới phải đi con đường khiêu chiến này, cũng là chuyện bất đắc dĩ."
Ở địa quật, sẽ không ai cho cậu bảng xếp hạng, bảo cậu đi khiêu chiến, cũng không có cơ hội đi khiêu chiến.
Muốn gặp được cường giả đỉnh cấp cùng cấp, vậy còn phải xem may mắn thế nào, vì quá khó gặp phải.
Hai người đối diện cũng không nói gì, xác thực như vậy, ở địa quật, muốn một đối một với cường giả cùng cấp, xác suất còn nhỏ hơn gặp phải cường giả cao cấp.
Phương Bình thấy vậy, cũng không mơ hồ nữa, nhìn về phía Trần Thu Phong, nói: "Tôi muốn khiêu chiến anh!"
Muốn chiến, đương nhiên phải khiêu chiến người đứng nhất.
Nếu như Quách Hiên xếp hạng hai, nói rõ vẫn có chỗ yếu hơn Trần Thu Phong một chút.
Trần Thu Phong cũng không do dự, rất nhanh, cởi áo khoác quân trang, chỉ để lại áo ba lỗ quân dụng bên trong.
Trên người, đâu đâu cũng chằng chịt vết tích.
Chỉ mỗi hai cánh tay lộ ra, Phương Bình nhìn thấy những vết thương rất dữ tợn.
Trần Thu Phong cũng là võ giả dùng thương, ở Quân bộ hoặc là trường quân đội, võ giả dùng thương nhiều hơn dùng đao, kiếm, bởi vì càng dễ hình thành chiến trận, đánh giết võ giả mạnh hơn bọn họ.
Võ giả dùng thương cũng được chia làm 2 loại người.
Một loại chuyên dùng báng thương bằng gỗ, loại thương này dễ biến hóa hơn một chút, chiến pháp cũng đa dạng hơn.
Một loại chuyên dùng thương hợp kim từ đầu đến chân, chiến pháp ít thay đổi, nhưng càng trực tiếp, thẳng thắn, càng cương mãnh.
Trần Thu Phong dùng một cây thương toàn thân hợp kim.
Đầu thương có một màu đỏ sậm yếu ớt.
Đó là do dính máu thường xuyên, máu đã thấm vào sâu bên trong hợp kim, không thể cọ rửa.
Bước lên võ đài, Trần Thu Phong nhìn về phía Phương Bình.
Phương Bình thấy vậy cũng không do dự nữa, cầm trường đao trong tay bước tới.
"Ma Võ, Phương Bình, xin chỉ giáo!"
"Xin mời!"
Trần Thu Phong vừa thốt lên câu "Xin mời!", trường thương hầu như đồng thời xuất kích, chớp mắt đâm về yết hầu của Phương Bình.
Phương Bình bước chân nhẹ nhàng, vừa mới tránh ra, trường thương đập xuống, mang theo khí huyết và sát khí nồng nặc!
Sắc mặt Phương Bình nghiêm nghị, đây chính là sát chiêu, khí huyết bạo phát cực mạnh!
"Anh có khí huyết mạnh hơn tôi chắc?"
Phương Bình dang rộng hai chân, đột nhiên cúi người, bật mạnh người lên, trường đao nặng trịch như đỉnh Thái Sơn chém xuống.
Cậu vừa mới nhảy lên, Trần Thu Phong gầm nhẹ một tiếng, trường thương chuyển hướng, đâm thẳng vào lưỡi đao của cậu, nhanh chóng đâm nhiều lần, khiến trường đao của Phương Bình bị lệch khỏi trung tâm.
Sau đó, thân hình Trần Thu Phong hơi động, nhanh chóng tiếp cận Phương Bình, đạp không nhảy một cái, co hai đầu gối lên, hai đầu gối ác liệt hung mãnh va chạm vào ngực Phương Bình.
Phương Bình vẫn chưa lùi về sau, vung chưởng đánh vào đầu gối anh ta.
Vừa mới đập xuống, Phương Bình liền cảm giác bàn tay chấn động, hơi đau.
Đấu pháp của Trần Thu Phong khá đơn giản, nhưng đắc thế không buông tha người, hai đầu gối đã đập vào ngực Phương Bình, vẫn chưa đủ, hai tay cũng co lại, khuỷu tay mạnh mẽ va vào đầu Phương Bình.
Phương Bình khẽ quát một tiếng, lùi về sau vài bước, trường đao nhanh chóng chém xuống.
Trần Thu Phong cầm thương, tiếp tục đâm, uy lực bộc phát của khí huyết rất lớn, tốc độ cũng cực nhanh, liên tiếp đâm ra hơn 10 thương, đốn lửa văng tứ lung tung.
Chờ khi trường đao của Phương Bình lại giơ lên cao lần nữa, Trần Thu Phong gầm nhẹ một tiếng, mũi thương xuất hiện hào quang màu đỏ thẫm yếu ớt, một thương thẳng đến yết hầu của Phương Bình.
Phương Bình nhướng lông mày, khẽ quát một tiếng, tốc độ tăng thêm ba phần, cũng bùng nổ ra hào quang đỏ ngầu, một đao chém về xương quai xanh của anh ta.
Nhưng Trần Thu Phong giống như không thấy, trường thương mãnh liệt đâm về phía yết hầu của Phương Bình.
Trong mắt Phương Bình lóe lên một tia giận dữ, Trần Thu Phong chắc chắn mình sẽ không chém chết anh ta sao?
Hay là đấu pháp của Quân đội chính là như vậy?
Không kịp nghĩ nhiều, trường đao của Phương Bình nhanh chóng đổi hướng, một đao chém về báng thương, uy lực rất lớn, trường thương bị chém nghiêng qua một bên, đâm vào khoảng không bên người Phương Bình.
Trần Thu Phong không hề vui mừng sau khi tránh được một chiêu chết người, hầu như chỉ chờ giây phút Phương Bình trảm lệch trường thương của mình, anh ta lại lần nữa nghiêng người bay lên, khuỷu tay thụi vào đầu gối Phương Bình, chiêu nào chiêu nấy đều đâm trúng chỗ yếu hại, không phải hạ âm thì là yết hầu.
Võ giả đỉnh cấp ba, yết hầu đương nhiên vẫn là một trong những chỗ yếu hại.
Hạ âm, tuy nói thể chất rất mạnh, nhưng cũng tuyệt đối là một trong những chỗ yếu, là đàn ông con trai đều sẽ không thể chịu nổi.
Phương Bình lại lần nữa kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Kết quả, vừa mới kéo dài khoảng cách, mũi thương liền xuất hiện ngay trước yết hầu hoặc ngay trước mặt cậu, Trần Thu Phong từ đầu tới cuối đều như người máy, tốc độ cực nhanh, lực bạo phát cực mạnh, cũng không cho người khác thời gian thở dốc.
Khi Phương Bình còn đang kiềm chế cơn giận dữ, Trần Thu Phong lại thay đổi đấu pháp.
Khi Phương Bình lại hạ trường đao vào trường thương, hai mắt Trần Thu Phong bỗng nhiên đỏ lên, nổi giận gầm lên một tiếng, rút thương về, sau đó súc thế một lát, sau đó, trường thương nổ vang một tiếng, nhanh như tia chớp đâm vào đầu Phương Bình.
"Võ giả Quân đội!"
Trong đầu Phương Bình lúc này hiện lên danh từ này, sau một khắc, cậu dường như đã không còn bất cứ do dự nào, trường đao như muốn bổ nứt hư không, bùng nổ lực lượng khí huyết mạnh mẽ, một đao chém xuống, chỉ vang lên một loạt âm thanh không có tiếng ngắt quãng.
Một tiếng vang ầm ầm!
Mặt đất nứt ra, đá vụn văng lên tung toé.
Phương Bình vừa mới thở dốc một hồi, Trần Thu Phong bay ngược một đoạn ra ngoài, nhưng cũng không dừng lại, quăng trường thương thẳng đến mặt Phương Bình, trường thương rít gào bay đi.
Mà bản thân Trần Thu Phong, cũng theo sát ngay sau trường thương, Phương Bình mới vừa định tránh, thấy vậy, cậu bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, tay trái biến chưởng thành đao, nhanh chóng chém vào trường thương đang bay tới.
Chém bay trường thương, Phương Bình khẽ quát: "Nếm thử Thất trảm hợp nhất của tôi!"
"Vù!"
Không khí kêu lên vù vù, tay phải Phương Bình cầm đao, trường đao khẽ rung lên bảy lần, khẽ tới mức không thể nhìn rõ, chớp mắt chém xuống.
Ánh mắt Trần Thu Phong lạnh lùng nghiêm nghị, tốc độ nhanh thêm ba phần, không để ý trường đao chém xuống, hai tay hợp thành quyền, muốn dùng một quyền đấm nát cổ họng Phương Bình.
Lúc này, trường đao của Phương Bình hạ xuống, song quyền của Trần Thu Phong đâm thẳng đến cổ họng của cậu.
Ai nhanh, người đó sống, ai chậm, người đó chết!
...
Người vây xem không nhiều, ngoại trừ mấy vị quân nhân, chỉ còn lại Tôn Minh Vũ và Lương Nguy Diệu đã đưa Phương Bình tới nơi đây.
Hai người Tôn Minh Vũ nghiêm túc quan sát, mấy vị quân nhân cũng thần sắc vững vàng.
Thực lực của Trần Thu Phong... hình như hơi yếu hơn so với Phương Bình một chút.
Nhưng đấu pháp của Trần Thu Phong khá thẳng thắn trực tiếp, chiêu nào chiêu nấy đều là liều mạng.
So ra, Phương Bình thật sự thiếu đi một chút ác liệt.
Nhưng mà lúc này, đánh tới hiện tại, cũng chỉ là một chiêu phân thắng bại, ai thắng ai thua... Nếu không có ai nhúng tay can thiệp, có thể sẽ xuất hiện thương vong!
Ngay lúc vị quan quân thực lực mạnh nhất kia chuẩn bị nhúng tay can thiệp, tay trái vừa mới trảm bay trường thương đã bị mọi người lãng quên của Phương Bình bỗng nhiên lóe lên, biến thành thanh đao, bùng nổ uy lực khí huyết mãnh liệt, bổ về song quyền của Trần Thu Phong!
"Crack crack!"
Tiếng gãy vỡ vang giòn vang lên, tay trái Phương Bình chém vào song quyền hợp nhất của Trần Thu Phong, máu bắn tung tóe, lệch khỏi hướng đâm vào yết hầu.
Mà trường đao đã chém xuống, đến đỉnh đầu Trần Thu Phong, mang theo kình khí, cắt chém tơi tả đầu tóc, đỉnh đầu Trần Thu Phong cũng nháy mắt máu chảy ồ ạt, cả khuôn mặt thấm đẫm máu tươi chảy xuống.
"Anh thua rồi!"
Phương Bình thở hổn hển, không hề dời trường đao đi.
Trần Thu Phong lau đi vết máu trên mặt, cũng không buồn hay chán nản, bình tĩnh nói: "Khí huyết cậu rất mạnh, tay phải cầm đao bạo phát, tay trái lại còn dư lực bạo phát lần nữa, có thể nói cho tôi biết, khí huyết của cậu rốt cuộc là bao nhiêu không?"
Không chỉ là nguyên nhân khí huyết cao, mà còn vì Phương Bình có thể phân tâm, hai tay đơn độc tự tung hai đại chiêu.
Đương nhiên, điều này có liên quan đến lực lượng tinh thần mạnh mẽ. Phương Bình có dư lực khống chế, điều này Trần Thu Phong đoán được, cũng không quá bất ngờ.