Chương 541: Kiếm tiền thật khó
"Chỉ còn tiền mặt, 35 triệu tiền mặt..."
Lần này, đánh một đường lên Bắc, những cái khác không kiếm được, nhưng đúng là kiếm được một chút tiền, tiền quảng cáo mấy đợt cũng được 28 triệu rồi.
Nhưng dùng điểm tài phú rèn luyện xong xương tủy cả người, khiêu chiến mấy lần, hiện tại dùng hết rồi.
"Còn phải chuẩn bị đột phá cấp bốn, cũng phải bỏ tiền."
"Đi đâu kiếm tiền bây giờ?"
Không có điểm tài phú, nói gì tới chuyện đánh cấp bốn. Phương Bình bây giờ, chỉ dựa vào cường độ thân thể, đánh võ giả cấp ba bình thường không khó.
Về phương diện khí huyết, khí huyết của cậu không yếu, khôi phục cũng nhanh, chiến đấu với võ giả cùng cấp, cho dù đối phương có dùng thuốc cũng không phải là đối thủ của phương Bình.
Nhưng mà đây chỉ nói đến chuyện đấu một - một, một khi có thêm vài võ giả đỉnh cấp ba đến vây công Phương Bình, không mạnh như Lăng Y Y, Phương Bình cũng có thể đánh được 10 người như vậy, nhưng nếu lại thêm mấy người nữa, vậy cuối cùng cũng chỉ có thể dựa vào cường độ thân thể rồi.
"Phải kiếm tiền thôi!"
Phương Bình bây giờ hơi đau đầu, Ma Đô địa quật hiện cấm những học sinh như bọn họ tiến vào, nhiệm vụ bình thường Phương Bình cũng không muốn làm lắm.
Công ty trước đây không lâu đã bán ra một phần cổ phần rồi.
Bây giờ muốn kiếm tiền, khó khăn.
...
Ma Võ.
Ma Võ to lớn hiện tại yên tĩnh tới mức dường như không có người.
Vừa mới nghỉ hè, học viên dưới cấp ba hầu như về nhà hết rồi.
Học viên cấp ba, một số ở ngoài làm nhiệm vụ, một số đi thực tập ở các nơi rồi.
Bây giờ, một trường Ma Võ to lớn như một thành thị nhỏ, nhân viên trong trường có lẽ không tới 500 người.
Cổng trường vẫn đóng, bên cạnh chỉ mở ra một cánh cửa nhỏ… Nếu như cánh cửa rộng bốn năm mét cũng tính là cửa nhỏ.
Tại phòng bảo vệ, bác bảo vệ nhìn thấy xe của Phương Bình, ông ló đầu ra cười nói: "Học trò Phương trở về rồi, lần này em khiến Ma Võ nở mày nở mặt rồi!"
"Cũng bình thường, bình thường ạ..."
Phương Bình khiêm tốn một câu, sau đó cười nói: "Chú ơi, chú là Tông sư sao ạ? Ở những trường khác, con nghe nói cường giả của bọn họ hoặc là làm bảo vệ gác cổng, hoặc là trấn giữ thư viện hoặc phòng chiến pháp, chú cũng là cường giả Tông sư có phải không?"
Bảo vệ trường Ma Võ không tính là quá già, chỉ mới bốn mươi, năm mươi tuổi.
Nghe vậy, ông hơi sững người một chút, sau đó thấy buồn cười nói: "Nếu như tôi là Tông sư, còn có thể ở đây sao, đã sớm chạy xuống địa quật rồi.
Nhưng mà nhờ phúc của nhà trường, mấy năm nay, tôi cũng đến cấp ba rồi, nhưng khiến mọi người mất mặt rồi."
Cấp ba làm bảo vệ gác cổng, thực ra cũng đã rất mạnh rồi. Nếu như chú bảo vệ đến một số thành phố nhỏ hoặc đến một số nơi điều kiện thiếu thốn một chút, cũng có thể làm một cục phó tại Cục điều tra và truy bắt cấp tỉnh.
Cục phó không cần cân nhắc quá nhiều, đối với Cục điều tra và truy bắt, đơn thuần làm việc tay chân cũng được.
Nhưng đã ở Ma Võ quen rồi, những người này cũng không muốn rời đi.
Phương Bình nghe vậy, thấy hơi tiếc, sau đó lại cười ha hả nói: "Chú cũng rất lợi hại, cấp ba đến những trường võ đại khác cũng có thể làm đạo sư rồi."
Chú bảo vệ cười cười, sau đó nhẹ giọng nói: "Ở Ma Võ dưỡng lão thôi, già rồi, chết rồi, hy vọng có thể được táng thân tại Ma Võ."
Nói xong, chú bảo vệ liếc nhìn về phía khu Nam.
Nơi đó, là nơi quy tụ của đạo sư Ma Võ.
Mặc dù ông ấy không phải là đạo sư của Ma Võ, nhưng một đời đều hầu như cống hiến cho Ma Võ, chết rồi, nơi đó hẳn cũng có một vị trí cho ông.
Phương Bình thấy ông ấy nhìn về phía khu Nam, cũng đã đoán ra được cái gì, cười phất phất tay, không tiếp tục tán gẫu nữa.
...
Trở lại ký túc xá, Phương Bình ngồi một hồi, khu ký túc xá lúc này đặc biệt yên tĩnh.
Đại học năm nhất, bọn học sinh gần như đi về nhà hết, Phó Xương Đỉnh lúc này cũng chưa tới.
"Mấy ngày nữa, mình chính là sinh viên năm hai rồi."
Phương Bình cảm khái một tiếng, suy nghĩ một chút, cất bước ra khỏi cửa, đi tới phòng hậu cần. Lữ Phượng Nhu còn chưa trở về, chuyện đột phá cấp bốn, còn phải thỉnh giáo lão Lý một chút.
...
Phòng hậu cần.
Phòng hậu cần bây giờ đã không thể dùng từ quạnh quẽ để hình dung nữa, hầu như không nhìn thấy bóng người.
Lão Lý vẫn luôn ở phòng hậu cần bây giờ lại không ở đây.
Chỉ có duy nhất một nhân viên đang ở đó, thấy Phương Bình, người đó nói cho Phương Bình biết, lão Lý đang ở văn phòng đạo sư tại Học viện Binh Khí.
Phương Bình sửng sốt một lát, văn phòng?
Từ ngữ thật xa lạ!
Lão Lý đang làm việc?
Không suy nghĩ nhiều, Phương Bình lại đi qua văn phòng đạo sư Học viện Binh Khí, trường học cũng vẫn còn đạo sư ở trường, hỏi thăm một chút mới biết lão Lý đang ở đâu.
...
Mấy phút sau.
Phương Bình gõ cửa đi vào, chấn động nói: "Thầy, thầy làm viện trưởng rồi?"
Lão Lý tiện tay bỏ qua một phần văn kiện, xoa đầu đang đau não, nói: "Viện phó!"
Ngày đó, khi nhóm Phương Bình vào địa quật, thầy hiệu trưởng đã sắp xếp, Hoàng Cảnh kiêm nhiệm chức hiệu phó, Đường Phong và Lý Trường Sinh đảm nhiệm chức viện phó Học viện Binh Khí.
Chuyện này, bởi vì trận chiến ở địa quật, nên bây giờ vẫn không công bố.
Ngô Khuê Sơn cũng chưa chính thức tiếp nhận chức hiệu trưởng, đương nhiên những vị viện phó này cũng không công khai nhậm chức.
Nhưng bây giờ Hoàng Cảnh và Đường Phong vẫn chưa về trường, Lý Trường Sinh làm viện phó, cũng không thể không bắt đầu xử lý một số chuyện của học viện.
Phương Bình vui vẻ nói: "Thầy làm viện phó, lại còn là viện phó Học viện Binh Khí, chuyện tốt mà, hay là bảo thầy Hoàng tặng luôn chức viện trưởng cho thầy đi..."
"Nghĩ gì thế!"
Lão Lý tức giận nói: "Học viện Binh Khí Ma Võ là bảng hiệu, cũng là mặt tiền của trường chúng ta, không tới thực lực cấp Tông Sư, đảm nhiệm chức viện trưởng khác nào vô duyên vô cớ hạ thấp đẳng cấp của Ma Võ. Chức viện trưởng em đừng mơ, làm viện trưởng Học viện Văn học còn được."
Nói xong, lão Lý liếc mắt nhìn cậu, khẽ gật đầu nói: "Cũng không tệ lắm, khí huyết cô đọng lại rất nhiều, không còn lỏng lẻo rối loạn như trước, nhìn cũng thuận mắt lắm."
Phương Bình đắc ý cười nói: "Đó là đương nhiên ạ, cấp ba bây giờ không có ai là đối thủ của em..."
"Được rồi, bớt khoe khoang với tôi, em còn non và xanh lắm."
Lão Lý xem thường, ra hiệu cho Phương Bình ngồi xuống, lười biếng nói: "Lần này về trường, lát nữa lại đến phòng nghiên cứu một chuyến, cho người ta lấy mẫu thử."
Phương Bình nghe thấy cái này, hơi khó chịu.
"Thầy, nhất định phải đi sao?"
"Lấy mẫu thử mà thôi, lưu lại hồ sơ nghiên cứu, không cần biết có thể nghiên cứu ra cái gì hay không, đối với nhân loại cũng là một loại cống hiến. Một số cường giả cấp bảy, cấp tám, sau khi đột phá cũng sẽ chủ động hiến ít máu cho phòng nghiên cứu để làm mẫu thử nghiên cứu."
Lão Lý bĩu môi nói: "Tuy rằng không nghiên cứu ra cái gì hay ho, nhưng em nghĩ các loại dược phẩm tự nhiên mà có sao? Đó là căn cứ vào những mẫu thử này, sau khi thực hiện một số thí nghiệm lâm sàng, mới nghiên cứu ra được."
Phương Bình nghe ông ấy nói vậy, cũng không nói thêm cái gì.
Cung cấp một chút máu, da lông làm mẫu thử, nếu ngay cả Tông sư cũng làm, vậy cậu cũng không quá khó chịu về chuyện này.
Nói xong, Phương Bình quay trở lại chủ đề chính, cậu mở miệng nói: "Thầy ơi, em muốn đột phá cấp bốn, có những gì cần phải chú ý ạ?"
"Cấp bốn..."
Lão Lý hơi hoảng hốt, rất nhanh a.
Lúc này còn chưa hết một năm.
Nhớ tới lúc Phương Bình nhập học, lúc tham gia thi đấu phân viện, cậu còn chưa phải là võ giả.
Nhưng lúc này, còn chưa hết năm, cậu đã muốn đột phá cấp bốn rồi.
Hoảng hốt trong chốc lát, lão Lý mới hoàn hồn nói: "Cảnh giới cấp bốn, thực ra là một quá trình xây dựng cầu."
Phương Bình gật đầu nói: "Em biết, đạo sư em đã nói qua một lần, dựng cây cầu nối giữa bên trong với bên ngoài, lưu thông khí huyết từ ngoài vào trong, tiếp tục rèn luyện nội phủ.
Rèn luyện xong lục phủ ngũ tạng, thành tựu nửa kim thân, đến đỉnh cấp sáu, bắt đầu uẩn nhưỡng lực lượng tinh thần, tinh khí thần hợp nhất, chính thức bước vào cảnh giới Tông sư..."
Lão Lý lườm một cái, ông đây còn cần em dạy chắc, em nhảy vào họng tôi làm quái gì!
Mặc kệ Phương Bình, lão Lý tiếp tục nói: "Muốn bước vào cấp bốn, đầu tiên, phải tu luyện Nội Phủ Thiên của Rèn Luyện Pháp..."
"Em biết, em biết, Rèn Luyện Pháp có phân chia rèn bên trong bên ngoài, nhưng mà em chưa học Nội Phủ Thiên..."
"Câm miệng!"
Lão Lý giận tím mặt, khiển trách: "Em mà còn nói chen vào thì cút ngay cho tôi!"
Phương Bình hơi xấu hổ, em biết thật mà, em chỉ hỏi làm sao lên cấp bốn mà thôi, những kiến thức thường thức cơ sở này thầy đâu cần lặp lại cho em đâu.