Chương 557: Mượn lúc nào? (2)
Ngô Khuê Sơn nghe vậy hơi trầm ngâm nói: "Đây là quy tắc, vừa lên võ đài, sinh tử tự chịu."
Lần này, dưới đài triệt để không hề có một tiếng động rồi.
Ngô Khuê Sơn thấy thế, lại mở miệng nói: "Vậy Trương Ngữ và Phương Bình, mấy ngày tiếp theo các em hoàn thành công tác bàn giao công việc."
Ngô Khuê Sơn sâu sắc nhìn Phương Bình, trầm giọng nói: "Hy vọng em có thể dẫn dắt Ma Võ học viên ngày càng phát triển tốt hơn, đi xa hơn. Thầy trò chúng ta đồng trị trường học, chúng ta cùng nỗ lực!"
"Cảm ơn hiệu trưởng, em nhất định sẽ không bôi nhọ tên tuổi Ma Võ!"
"Tan họp!"
Ngô Khuê Sơn khẽ quát một tiếng, cất bước rời đi.
Các vị quản lý cấp cao cũng dồn dập rời đi.
Lữ Phượng Nhu không nói chuyện với Phương Bình, nhưng cũng liếc mắt nhìn Phương Bình, hơi nở nụ cười.
Đám sinh viên cũng không có ai đến chúc mừng.
Trương Ngữ vẫn còn ở đây, hội trưởng hội võ đạo bị đánh bại, mất chức, đây không phải là chuyện đáng mừng.
Ánh mắt của không ít người vẫn cực kỳ phức tạp.
Trong đám người, chỉ có Tần Phượng Thanh không thèm để ý những điều này, lớn tiếng nói: "Phương Bình, vị trí này trước tiên cho cậu ngồi, qua mấy ngày nữa, anh đây sẽ lấy về!"
Nói xong, Tần Phượng Thanh cất bước rời đi.
Phương Bình lại cười nói: "Lần sau tới khiêu chiến em, anh nhớ trả nợ em 20 triệu trước nha, nếu không, em không chấp nhận lời khiêu chiến của anh đâu!”
Bước chân Tần Phượng Thanh hơi khựng lại.
Tất cả thầy trò toàn trường còn đang ở đây, tên khốn khiếp Phương Bình này lại nói mình thiếu tiền nó, muốn gì đây?
Hơn nữa... 20 triệu, đâu ra?
Trong lòng Tần Phượng Thanh hơi cảm thấy không ổn, quát khẽ: “Lần trước mới có 10 triệu..."
“Ồ, vậy em nhớ nhầm, là 10 triệu, lần sau nhớ trả em, mọi người nghe hết rồi đó!”
Phương Bình nhanh chóng nói xong, sau đó quát lên: “Được rồi, mọi người tản đi, thành viên hội võ đạo, tối đi họp!”
“Tôi..."
Tần Phượng Thanh còn muốn nói tiếp, nhưng Phương Bình đã nhanh chân rời đi.
"Đậu xanh hột vịt lộn xào me thiếu muối..."
Tần Phượng Thanh chửi thầm một trận, nhìn mấy người xung quanh một vòng, cả giận nói: "Nhìn cái gì, ông đây không nợ tiền cậu ta!"
Trương Ngữ trên người còn vương chút máu, đi ngang qua, nghe vậy, anh ta khẽ cười nói: “Cậu quỵt tôi thì thôi, chứ muốn quỵt em ấy… Khó lắm!”
Phương Bình không phải là người dễ nói chuyện như vậy.
Tần Phượng Thanh hơi nổi nóng, cắn răng nói: "Tôi không nhớ chuyện đã tìm cậu ta vay tiền!"
"Cậu thiếu tiền tôi, cũng nói câu y chang như vậy."
Trương Ngữ khẽ lắc đầu, cũng không nói gì nữa, người vô lại như Tần Phượng Thanh gặp mình thì thôi, nhưng mà muốn quỵt nợ Phương Bình, không thoát nổi.
"Tôi thật không nợ cậu ta!"
Mọi người mắt điếc tai ngơ, ai tin!
Hai người cũng chẳng phải người tốt lành gì, Phương Bình cố ý nói dư ra 10 triệu, chính Tần Phượng Thanh lại thừa nhận chỉ thiếu 10 triệu, còn muốn quỵt nợ, đâu phải không ai nghe thấy.
"Ông đây thật không nợ..."
Tần Phượng Thanh bi phẫn, lần này thật sự không quỵt nợ!
Cậu cũng không biết làm sao nữa, mơ mơ hồ hồ lại thiếu Phương Bình 10 triệu rồi.
Hơn nữa hiện tại, toàn trường đều biết rồi.
"Thật không nợ mà!" Tần Phượng Thanh lại lần nữa lẩm bẩm một câu, lại tự mình phủ định nói: "Dù sao cũng không có 10 triệu, có lẽ từng mượn 1 - 2 triệu gì đó, quên rồi..."
10 triệu khẳng định là giả, nhưng mà 1 - 2 triệu... không chừng có thể do mình thật quên rồi.
"Rốt cuộc mình đã mượn lúc nào?"
Tần Phượng Thanh lắc đầu, thở dài, cất bước rời đi, để về suy nghĩ thêm vậy.
…
Cùng lúc đó.
Tại cổng trường Ma Võ.
Lưu Đại Lực lớn tiếng nói: "Tôi thực sự là bạn của Phương Bình, tôi nói anh này, anh cho tôi vào đi."
"Vậy cậu gọi Phương Bình đến tiếp cậu đi, hoặc vào phòng bảo vệ xin chú bảo vệ gọi điện thoại giùm..."
"Chuyện nhỏ như vậy, không cần làm phiền cậu ấy…"
Vừa nói xong, đã có một số sinh viên đi ra ngoài, chú bảo vệ thấy thế, nói: "Đã họp xong rồi đấy, cậu có thể gọi điện thoại cho Phương Bình, cậu ấy hẳn là có thời gian."
"Tôi..."
Đậu xanh đậu đỏ!
Tan họp mẹ nó rồi, tôi còn đi vào làm quái gì.
Huống hồ, bây giờ gọi điện cho Phương Bình, tên đó tìm người đến đánh mình thì làm sao bây giờ?
Hơi tiếc nuối, Lưu Đại Lực không dây dưa nữa, xoay người đi, lần này bỏ lỡ, lần sau có cơ hội lại đến sau.
Đáng tiếc, không thể đến kịp.
...
Lưu Đại Lực rời đi trong tiếc nuối, cũng không biết Phương Bình không biết anh ta đến rồi, nếu không, chắc lại càng đáng tiếc.
Cái tên này, chán sống rồi, lại dám mò đến tận cửa!
Đáng tiếc, không gặp phải.
Phương Bình bây giờ bước vào cấp bốn, thiếu tiền đỏ mắt rồi, nhìn thấy ai cũng muốn làm thịt một đao, Tần Phượng Thanh vô tội cũng bị vạ lây. Lưu Đại Lực từng chiếm lời của Phương Bình, cũng là do không gặp phải, đợi gặp phải, vậy thì chờ chết đi.
...
Đại hội toàn trường kết thúc.
Phương Bình không vội đi đến hội võ đạo, cậu không muốn ra vẻ háo hức không thể chờ đợi được nữa, tốt xấu cũng chừa lại cho nhóm người Trương Ngữ chút thời gian để bi thương.
Nhưng đến buổi chiều, Phương Bình đến hội võ đạo.
Trương Ngữ đã thay quần áo, dáng dấp chật vật lúc trước đã biến mất không còn tăm hơi.
Bàn về phong độ, Trương Ngữ vẫn có.
Nhìn thấy Phương Bình, Trương Ngữ cười khẽ gật đầu, ánh mắt mấy người bên cạnh lại hơi phức tạp.
Không quá câu nệ, Trương Ngữ vừa gặp Phương Bình đã nói: "Cậu không quá hiểu hội võ đạo, trước hết, anh sẽ đơn giản giới thiệu tình huống hiện tại của hội võ đạo, để cậu phần nào hiểu rõ."
"Làm phiền đàn anh rồi."
"Không sao, hội võ đạo... sau này đành nhờ cậu rồi."
Ngữ khí của Trương Ngữ hơi phức tạp, sau đó khôi phục lại bình thường, cười nói: "Hội võ đạo Ma Võ, tổng cộng có năm người đứng đầu, một hội trưởng, bốn hội phó.
Bốn vị hội phó lần lượt là Tần Phượng Thanh, Tạ Lỗi, Trần Văn Long, Lương Phong Hoa."
"Lương sư huynh cũng là hội phó?"
Phương Bình hơi kinh ngạc, Trương Ngữ gật đầu: "Trước đó có mấy vị hội phó, đều là sinh viên khóa trước, sau khi tốt nghiệp đều từ nhậm rồi.
Lương Phong Hoa đột phá đến cấp bốn, cho nên đảm nhiệm chức hội phó.
Hiện tại bốn vị hội phó, đều là võ giả cấp bốn.
Mà võ giả cấp bốn hiện nay tại Ma Võ, tính luôn anh với cậu, tổng cộng có 9 người..."
"Ít như vậy?"
Phương Bình hơi sửng sốt, bốn vị hội phó, tính cả cậu và Trương Ngữ, cũng mới sáu người, vậy chẳng phải là chỉ còn lại ba người khác thôi sao?
Trương Ngữ khẽ thở dài: "Bây giờ, cùng khóa với Tạ Lỗi, chỉ có một mình cậu ấy đột phá đến cấp bốn, khóa của cậu cũng chỉ có mình cậu.
Khóa của bọn anh được bảy người, thực ra cũng không quá ít.
Nhưng mà trước đó có nhiều hơn mấy người… Đáng tiếc, chuyến đi địa quật vừa rồi…"
Chuyến đi địa quật vừa rồi, mấy vị học viên cấp bốn Ma Võ phải bỏ mạng, cùng khóa với Trương Ngữ có hai người.
Nếu không, tân sinh vừa nhập học, học viên cấp bốn có hai chữ số cũng không xem là ít.
Võ đại phổ thông như Nam Giang Võ Đại, Vương Kim Dương là một trường hợp đặc biệt, rất nhiều trường học không có một bóng dáng học viên cấp bốn nào.
Trương Ngữ không nói thêm về chuyện đó nữa, tiếp tục nói: "Ngoại trừ mấy vị hội phó, hội võ đạo còn có sáu phòng ban.
Văn phòng, bộ ngoại giao, bộ nội vụ, phòng tài vụ, bộ kỷ luật, phòng chiêu sinh…"
"Khoan đã!"
Phương Bình ngắt lời nói: "Xử lý chiêu sinh?"
Trương Ngữ cười nói: "Ừm, chuyện xử lý chiêu sinh bình thường là do hội võ đạo phụ trách, đạo sư trường học phối hợp xử lý, bao gồm lập ra tiêu chuẩn tuyển sinh, đều do hội võ đạo lập, giao cho trường học xét duyệt, sau đó, các công việc chiêu sinh cũng do hội võ đạo phụ trách."
Phương Bình trố mắt ngoác mồm, chiêu sinh cũng giao cho hội võ đạo rồi?
Cậu nhớ lúc trước Tần Phượng Thanh đã nói Tạ Lỗi bạn bịu lo chuyện chiêu sinh, Phương Bình còn cho rằng đó là do Tạ Lỗi cần phối hợp với các đạo sư để lo chuyện này. Bây giờ suy nghĩ lại, chắc là đạo sư hỗ trợ hội võ đạo xử lý chuyện chiêu sinh!
Vậy lãnh đạo trường học phụ trách cái gì?
Cẩn thận ngẫm lại, lãnh đạo trường học hình như chỉ cần trở nên mạnh mẽ là được!
Đương nhiên, những chuyện quan trọng sẽ do trường học quyết định, mặc dù hội võ đạo phụ trách đưa ra tiêu chuẩn chiêu sinh, nhưng cũng phải được sự đồng ý của trường học mới được.
Trương Ngữ tiếp tục nói: "Chu Nghiên là bộ trưởng bộ ngoại giao, đồng thời cũng kiêm chức chủ nhiệm văn phòng."
Chu Nghiên bên cạnh nãy giờ không nói một lời, nghe Trương Ngữ giới thiệu mình như vậy, lúc này mới nói: "Tôi đã lên đại học năm tư rồi, tôi sẽ từ chức ở hội võ đạo."
Phương Bình nhíu mày, cười nói: "Chị Chu cần gì làm thế? Tôi mới đến, chị đã trực tiếp muốn rời đi..."
"Tôi sắp phải đến công ty thực tập, e là không có thời gian ở lại hội võ đạo để tiếp tục xử lý những việc này rồi." Chu Nghiên trả lời một câu.
Phương Bình khẽ cười nói: "Vậy chúc chị Chu thuận lợi."