Ngô Đào không dám chậm trễ một giây.
Bởi vì vị đại nhân vật kia đã nói, nếu như hoàn thành việc này thì vị trí thành viên hội đồng quản trị khu vực Hoa Đông của liên minh thương thành sẽ thuộc về hắn.
Nhưng nếu một chút manh mối cũng không tìm được, vậy vị trí khu trưởng hắn cũng đừng nghĩ giữ được.
Ngô Đào lòng như lửa đốt, lấy tốc độ nhanh nhất trong đời điên cuồng chạy ra khỏi văn phòng, chạy về phía thang máy.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không biết!"
"Sao Ngô khu trưởng lại gấp gáp như thế?"
Không ít nhân viên công tác đều kinh ngạc nhìn xem Ngô Đào.
Rất nhanh đã có ngươi tin tức linh thông hô lên: "Là bên phía nhà kho khu B xảy ra chuyện, có người làm khó dễ Kiều Dĩnh Nhi!"
Xoạt xoạt xoạt!
Không ít nhân viên giật mình chạy tới.
Kiều Dĩnh Nhi là mỹ nữ đỉnh cấp của bộ tài liệu của tầng mười hai, không biết bao nhiêu người ngấp nghé, nhưng vẫn không có ai dám chân chính ra tay với nàng, không ngờ lần này lại có người động thủ.
Loại đại sự này để cho cơ hồ tất cả nhân viên đều không muốn bỏ qua, thế là từng người lặng yên chạy tới.
Dù sao Ngô khu trưởng đều đã chạy qua, cũng không có ai nhìn xem bọn hắn.
Tại nhà kho khu B.
Hàn chủ quản ngược lại không nghĩ tới Ngô khu trưởng phản ứng lớn như vậy.
Cúp video, hắn đè nén nghi hoặc trong lòng, cười nhạt nói: "Kiều Dĩnh Nhi, Ngô khu trưởng sẽ lập tức tới ngay, hắn hẳn là có quyền phong tỏa kho hàng của ngươi a."
Nghiêm Tuyết cao ngạo liếc nhìn Kiều Dĩnh Nhi, trong lòng cười lạnh không thôi.
Dung mạo xinh đẹp thì như thế nào, còn không phải bị ta nắm trong tay sao?
Kiều Dĩnh Nhi cảm thấy tuyệt vọng thật sâu, thân thể cũng run rẩy lên.
Lúc này Chu Hạo vẫn luôn không có lên tiếng bỗng nhiên mở miệng nói: "Các ngươi thật quá quắc!"
Hắn vốn chỉ muốn bán chút tài liệu yêu thú, kết quả lại đụng phải chuyện này.
Hắn không có ý định quan tâm mà đối phương lại hùng hổ dọa người, được một tấc lại muốn tiến một thước, đến cuối cùng còn nói tài liệu yêu thú hắn bán ra có vấn đề.
Quả thực là khinh người quá đáng!
Hàn chủ quản cười nói: "Vị bằng hữu này, ngài hãy khoan dung một chút, chỉ cần chúng ta kiểm tra xong thì số tiền ngài nhận được sẽ không ít."
Chu Hạo lạnh lùng nói: "Dựa vào cái gì ngươi bắt ta phải chịu trách nhiệm? Còn có tài liệu ta bán ra ngươi nói có vấn đề thì có vấn đề à?"
Hắn vừa nói xong, Nghiêm Tuyết liền vội vã hô: "Ngươi là cái thá gì mà dám nói như vậy với Hàn chủ quản?"
Nụ cười trên mặt Hàn chủ quản cũng biến mất, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Ta là chủ quản của bộ tài liệu tại tầng mười hai ở Liên Minh Thương Thành, đương nhiên ta có quyền kiểm tra tất cả vật phẩm giao dịch."
"Nếu như ngươi không phối hợp thì ta có lý do hoài nghi ngươi là thám tử dị tộc phái tới."
Chu Hạo nở nụ cười, chỉ là nụ cười của hắn rất lạnh lẽo.
"Ngươi hoài nghi ta là thám tử dị tộc sao?"
Chu Hạo tiến lên một bước, khí huyết toàn thân vừa mới chuẩn bị vận chuyển thì Kiều Dĩnh Nhi lại đột nhiên đi tới chắn trước người Chu Hạo, cắn răng kiên định nói: "Hàn chủ quản, ngươi có thể phong tỏa nhà kho của ta, nhưng ngươi không thể bôi nhọ khách hàng của ta."
"Xin ngươi thu hồi lời nói vừa rồi của ngươi, nếu không cho dù ta có táng gia bại sản cũng phải tố cáo ngươi lên hội nghị viện cao nhất!"
Hàn chủ quản giật nảy mình, vì hội nghị viện tối cao chính là cơ cấu nghiêm khắc nhất của nhân loại trái đất.
Đừng nói hắn có vấn đề, cho dù không có vấn đề mà đi vào đó cũng phải bị lột một lớp da.
"Ngươi hù dọa ai chứ? Chỉ bằng ngươi sao?" Nghiêm Tuyết cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Ngươi ngủ với người ta bao nhiêu lần cũng không đủ để đi vào đó đâu!"
Hàn chủ quản lúc này mới phản ứng lại, hội nghị viện tối cao cũng không phải ai cũng có thể đi vào, hắn suýt chút nữa bị dọa sợ.
Lúc này hắn không chút khách khí nói: "Kiều Dĩnh Nhi, nhà kho của ngươi cũng đừng nghĩ mở nữa."
Đã nháo đến mức này hắn sẽ không lưu lại một chút thủ đoạn nào.
Giờ phút này xung quanh đã chen chúc không ít người, phần lớn đều là người của những nhà kho khác.
Nhìn thấy loại tình huống này bọn họ nhao nhao thở dài.
“Lần này Kiều Dĩnh Nhi xem như bại rồi!”
"Đúng vậy, tên họ Hàn kia có tiếng là có thù tất báo, đắc tội hắn đừng nghĩ tới chuyện lăn lộn ở bộ tài liệu!"
"Không có cách nào a, Kiều Dĩnh Nhi quá xinh đẹp nhưng lại không chịu cúi đầu cười làm lành với hắn, nàng có thể chống đỡ đến bây giờ đã rất không dễ dàng a."
Ngay khi đám người đang nghị luận, Ngô Đào dùng sức mở một con đường, sau đó vội vàng vàng đi vào cửa nhà kho.
"Ngô khu trưởng, ngài đã đến rồi sao?" Hàn chủ quản nhìn thấy Ngô Đào lập tức đi tới nghênh đón, nhiệt tình không gì sánh được.
Nghiêm Tuyết cũng giống vậy, cười duyên kêu gọi: "Ngô khu trưởng~"
Nhưng Ngô Đào không nhìn hai người mà trực tiếp bước nhanh đến trước người Chu Hạo, thấp thỏm hỏi: "Vị bằng hữu này, xin hỏi hai con yêu tướng cấp thấp Hồng Ban Lâm Xà và Thiết Xỉ ngạc này là ngài ngày hôm qua đánh chết trong Hồng Trạch Lâm phải không?"
Chu Hạo do dự một chút, gật đầu nói: "Không sai, có cái gì không đúng sao?"
Ngô Đào kích động, tay hắn cũng run rẩy theo, nói: "Ngài… ngài có phải còn đánh chết một con Thiết Xỉ Long Ngạc đúng không?"
Hắn nhìn chằm chằm Chu Hạo, sợ đối phương trả lời không phải.
Chu Hạo trầm mặc, mà Hàn chủ quản và Nghiêm Tuyết ở phía sau Ngô Đào đã dại ra.