Chu Hạo cười nói: "Đương nhiên là còn."
Kiều Dĩnh Nhi lộ ra nụ cười chân thành ngọt ngào, nói: "Cảm ơn ngài."
Chu Hạo nhìn thấy nàng mỉm cười phát ra từ nội tâm, khích lệ một câu: "Cố lên."
Nói xong mũi chân hắn điểm một cái, thân thể trực tiếp phóng lên cao.
Mà ngay khi hắn vừa rời đi mấy chục giây.
Ầm ầm ầm ầm...
Từng bóng người có khí tức mạnh mẽ lần lượt hạ xuống.
Trong đó còn có một vị có khí tức khủng bố che đậy tất cả.
"Vị đại nhân Đại Tông Sư đỉnh phong kia đâu?"
Đây rõ ràng là các Đại Tông Sư trong căn cứ thành phố Hoa Đông, căn bản không thể giấu diếm được chuyện bên kho hàng của khu B tại Liên Minh Thương Thành dưới lòng đất.
Vừa nhận được tin tức là bọn họ liền lo lắng chạy tới.
Triệu Tư lệnh nhìn về phía Hà hội trưởng, Hà hội trưởng nhẹ nhàng lắc đầu.
Ngô Đào là một mật thám của Liên Minh Thương Thành dưới mặt đất, lúc này cũng không thể bại lộ.
Chân Hoành đại tông sư nhìn về phía Ngô Đào hỏi: "Nói đi, vị đại nhân Đại tông sư đỉnh phong kia đâu rồi?"
Ngô Đào vội vàng nói: "Vị đại nhân kia đã rời đi."
Chân Hoành Đại Tông Sư biến sắc, chấn vấn: "Cái gì? Sao ngươi không giữ vị đại nhân kia lại?"
Ngô Đào cười khổ.
Triệu Tư lệnh thản nhiên nói: "Chân Hoành, chú ý thái độ, đừng nói Ngô Đào, cho dù là chúng ta cũng không thể lưu lại vị đại nhân kia."
Chân Hoành vội vàng gật đầu, hắn cũng rất gấp, dù sao vị kia chính là Đại Tông Sư đỉnh phong.
Hôm qua hắn vốn tưởng rằng là chuyện đùa, ai ngờ hôm nay vị Đại Tông Sư kia lại đến liên minh thương thành buôn bán tài liệu.
Loại cơ hội trân quý hiếm thấy này hắn nhất định phải nắm bắt.
Đám Đại Tông Sư còn lại cũng sốt ruột, nhưng lúc này chỉ có thể nhẫn nại.
Triệu Tư lệnh mỉm cười nhìn Ngô Đào, hỏi: "Ngô khu trưởng, ngươi có thể nói lại một lần hay không?"
Ngô Đào lập tức kể lại mọi chuyện.
"Trước mặt ta cũng không biết rõ, Kiều chủ quản hẳn là rõ ràng nhất." Trước mặt vị Chiến Thần Triệu Tư lệnh này hắn không dám có chút giấu diếm.
Triệu Tư lệnh liền nhìn về phía Kiều Dĩnh Nhi.
Kiều Dĩnh Nhi đè nén nội tâm kích động, kể lại một lần đâu vào đấy.
Chân Hoành nghe xong không khỏi hổn hển mắng to: "Cái gì, tên họ Hàn chó má cùng nàng họ Nghiêm kia vậy mà lại dám mắng vị đại nhân này? Bọn họ quả thực là ăn gan hùm mật báo rồi! Ngô Đào, ngươi quản lý thủ hạ như thế hả?"
Ngô Đào vội vã nhận sai: "Là ta quản lý không nghiêm."
Đám Đại Tông Sư khác âm thầm cười trộm, vị đại nhân kia cơ hội tự mình đưa tới cửa, kết quả liên minh thương thành lại biểu hiện như thế, chỉ sợ ở trong lòng vị đại nhân kia liên minh thương thành đã mất rất nhiều điểm.
Chân Hoành cắn răng, trong lòng tức giận không thôi.
Ngô Đào thấy vậy vội vàng nói: "Chân… Chân đại nhân, trước khi vị đại nhân kia rời đi đã nói sẽ lần nữa hợp tác cùng Kiều chủ quản."
Chân Hoành vừa mới chuẩn bị bộc phát, nghe nói như thế hai mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời.
Ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm Kiều Dĩnh Nhi, trên mặt lộ ra nụ cười nhiệt tình ôn hòa, nói: "Kiều chủ quản… À không, Kiều muội muội, Ngô Đào nói thật chứ? Vị đại nhân kia đã nói sẽ hợp tác với ngươi sao?"
Kiều Dĩnh Nhi có chút không kịp phản ứng.
Đây chính là Đại Tông Sư a! Hắn nói một câu cũng có thể khiến cho căn cứ Hoa Đông chấn động mạnh mẽ, vậy mà lại có thể nhiệt tình với ta như vậy?
Nhưng tốt xấu gì nàng cũng đã trải qua trận chiến vừa rồi, vội vàng gật đầu: "Chân Hoành đại nhân, Ngô khu trưởng nói không sai, trước khi đi vị đại nhân kia quả thật đã nói sẽ hợp tác với ta lần nữa."
"Ha ha ha ha, tốt, tốt, tốt!" Chân Hoành nhịn không được cười ha hả.
Hắn vốn cho rằng liên minh thương thành ở trong lòng vị đại nhân kia sẽ mất điểm, kết quả không ngờ vừa đảo mắt lại xuất hiện cơ hội mới ở trên người chủ quản nhà mình.
Thật đúng là: núi cao nước sâu không thể tưởng tượng nổi, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn!
Đại Tông Sư khác cũng đều kịp phản ứng, vội vàng đi lên trước.
"Kiều muội muội lớn lên xinh đẹp, nhà chúng ta cũng thiếu một vị chủ quản như ngài!"
"Kiều muội muội à, quản lý liên minh thương thành quá kém, một cô gái xinh đẹp trong veo như ngươi thế mà lại bị chèn ép, thật sự là buồn cười. Hay là ngươi đến chỗ ta đi, ta cam đoan không có ai dám ức hiếp ngươi."
Hà Bưu cũng thường xuyên nháy mắt với Ngô Đào.
Ngô Đào liên tục cười khổ, loại tràng diện này hắn nào dám mở miệng.
Triệu Tư lệnh nhìn thấy mà không nói gì, nhưng trong lòng hắn lại như có một tảng đá rơi xuống.
Chỉ cần vị Đại tông sư đỉnh phong kia nguyện ý ở lại căn cứ thành phố Hoa Đông, vậy đó chính là vinh hạnh của căn cứ thành phố Hoa Đông.
Mà đám người xem náo nhiệt xung quanh nhìn thấy loại tình huống này từng người đều mơ hồ không thôi.
Thẳng đến khi một đám Đại Tông Sư rời đi bọn họ mới hồi phục lại tinh thần.
Nhìn xem Thiết Xỉ Long Ngạc to lớn trong nhà kho, ai nấy đều liên tục cảm thán.
"Thật sự là gió thổi đường vòng a!"
"Đúng vậy, vị Kiều Dĩnh Nhi này có vận khí cũng quá tốt đi, tùy tiện nhận một khách hàng mà lại là Đại Tông Sư đỉnh phong!"
"Không có cách nào, vận khí tới rồi!"
"Hàn chủ quản và Nghiêm quản lý lần này bị đuổi không oan, hơn nữa chỉ sợ là sẽ không lật được người!"
"Đắc tội Đại Tông Sư đỉnh phong thì bọn họ còn có thể xoay người sao? Nói đùa gì chứ! Nhìn xem đi, liên minh thương thành tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai người bọn họ!"
"Nhưng hôm nay chúng ta cũng coi như được mở rộng tầm mắt, có nhiều Đại Tông Sư tề tụ như vậy mà."
"Còn không phải sao, đúng là cơ hội khó gặp!"
Sau khi đám người bao gồm cả Ngô khu trưởng rời đi, tâm tình Kiều Dĩnh Nhi còn thật lâu không cách nào bình phục.
Nàng trải qua hơn nửa giờ vừa rồi cơ hồ so với nhân sinh hơn hai mươi năm của nàng còn muốn đặc sắc hơn.
"Cũng không biết đời này ta có thể trả lại ân tình mà ngài đã cho ta hay không?" Nhìn bầu trời đêm trước cửa nhà kho, trong lòng Kiều Dĩnh Nhi cảm kích Chu Hạo vạn phần.
…