Chương 27: Bức bích hoạ Đồ Đằng!
"Pháp sư đại nhân, thật quá cảm tạ ngài!" Ông lão trưởng thôn không ngừng cảm ơn Lạc Ấn Trần.
"Đây đều là việc ta nên làm." Lạc Ấn Trần xoa xoa đầu, cười nói.
Lời cảm ơn của trưởng thôn khiến hắn hơi ngượng ngùng.
Sau khi yêu ma bị trừ khử, lời nguyền bao trùm thôn Lộc Thần cũng lập tức được hóa giải, dân làng cũng dần tỉnh giấc.
Dân làng biết Lạc Ấn Trần đã đánh bại yêu ma cứu họ, bèn nhiệt tình bày tỏ lòng biết ơn và sự thân mật.
"Như vậy có thể đến Liên minh Thợ Săn chứng nhận nhiệm vụ treo thưởng đã hoàn thành." Một thanh niên lực lưỡng đưa giấy chứng thực cho Lạc Ấn Trần, cười nói.
"Cảm ơn."
Đây là pháp sư hộ vệ của làng, tiền thưởng này cũng do hắn ban bố, chỉ là vừa mới về làng đã bị lời nguyền xâm nhập, chìm vào giấc ngủ sâu.
Liếc nhìn một chút, Lạc Ấn Trần phát hiện Tưởng Thiếu Tơ đang trò chuyện với trưởng thôn, hắn cũng chẳng mảy may để ý chuyện gì, cười nhận lấy món điểm tâm từ bà lão, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Một lát sau, Tưởng Thiếu Tơ kết thúc cuộc trò chuyện, Lạc Ấn Trần cũng no bụng, hai người bước ra khỏi cổng làng trong tiếng những lời cảm tạ của dân làng.
Biểu cảm Tưởng Thiếu Tơ hơi phức tạp, lông mày liễu nhíu chặt, và không ngừng quan sát Lạc Ấn Trần.
"Ta có đẹp trai đến thế không?" Lạc Ấn Trần nghiêng đầu hỏi.
"Đẹp trai thì đẹp trai đấy, nhưng ta có việc muốn hỏi ngươi." Tưởng Thiếu Tơ hỏi.
"Ngươi nói đi." Lạc Ấn Trần khoanh tay trước ngực.
“Ta đang tìm một hang động, trưởng thôn nói ngay gần đây thôi, nhưng hắn nói hang động gần đây bị một yêu ma cường đại chiếm giữ, ngươi có thể đi cùng ta một chuyến được không?” Tưởng Thiếu Tơ cười tươi nói.
"Hang động?" Lạc Ấn Trần suy nghĩ, dường như lúc nãy hắn cũng từ hang động tới.
"Trưởng thôn đã vẽ cho ta một phương hướng đại khái trên bản đồ điện tử." Tưởng Thiếu Tơ rút điện thoại đưa cho Lạc Ấn Trần.
Lạc Ấn Trần trợn tròn mắt nhìn, trời đất ơi, chẳng phải đây chính là vị trí hang động vừa hoàn thành nhiệm vụ thu hồi của ta sao?
"Ừ, được, vậy thì đi đi." Lạc Ấn Trần lại triệu hồi Đại Tỷ Điểu.
Lần này chưa kịp đưa tay ra, Tưởng Thiếu Tơ đã tự nhảy lên rồi ngồi sát vào lưng Lạc Ấn Trần.
"Sao ngươi vẫn chưa xuống?" Trước cửa hang động quen thuộc, Tưởng Thiếu Tơ tò mò hỏi Lạc Ấn Trần đang ngồi trên lưng Đại Tỷ Điểu.
"Khoan đã. Đợi chút." Lạc Ấn Trần vẫy tay.
Tốn rất nhiều sức để trấn áp xung động, Lạc Ấn Trần mới nhảy khỏi Đại Tỷ Điểu.
Nhìn Lạc Ấn Trần có chút chật vật, Tưởng Thiếu Tơ cũng khẽ cười một tiếng.
Bước vào hang động, Lạc Ấn Trần vì không muốn tùy tiện triệu hồi Hỏa Khủng Long, cầm đèn pin từ chiếc túi nhỏ mang theo.
Tưởng Thiếu Tơ nắm chặt cổ tay hắn, hơi trách móc mà hỏi: "Chẳng phải trong đó có yêu ma sao? Sao ngươi còn rút đèn pin ra?"
"Yêu ma bên trong đã bị ta giết, trước khi đến thôn Lộc Thần ta đã từng đến hang động này nhận uỷ thác." Lạc Ấn Trần buồn cười nói.
"Hả?" Lần này đến lượt Tưởng Thiếu Tơ kinh ngạc.
Sau khi loại bỏ mối đe dọa của yêu ma, bước chân thám hiểm của hai người cũng dần tăng nhanh.
Đi ngang qua xác chết bị thiêu thành than, Tưởng Thiếu Tơ mới thực sự tin tưởng yêu ma từng ẩn nấp trong hang động này đã bị trừ khử.
"Con thú khế ước cường đại như thế, yêu ma cấp tướng đối với hắn thật sự rất dễ dàng!"
Tưởng Thiếu Tơ nhìn con rồng lửa toả ra khí tức kinh khủng, không khỏi chép miệng.
Đi sâu vào hang động, không gian lập tức mở rộng, và ngay trong chớp mắt vang lên vô số âm thanh quen thuộc!
"Là ấu trùng của Nhện Ma." Lạc Ấn Trần nhíu mày, mấy chục con ấu trùng đang ào ạt lao về phía bọn hắn!
Tất nhiên, dưới sự càn quét của ngọn lửa phun ra từ Hỏa Khủng Long, hắn đã dễ dàng tiêu diệt lũ ấu trùng này.
Sau khi dọn sạch những vết tích còn sót lại của yêu ma, Lạc Ấn Trần phát hiện phía sâu nhất hang động có những vết điêu khắc, và trên vách đá tận cùng dường như là một bức bích họa phẳng lỳ!
"Quang Diệu·Thiểm Diệu!" Tưởng Thiếu Tơ lập tức phóng ra ánh sáng, chiếu sáng toàn bộ hang động!
Một bức bích hoạ khổng lồ hiện ra trước mắt hai người!
Trên đó khắc những dòng chữ và hoạ tiết hoàn toàn xa lạ đối với Lạc Ấn Trần, nhưng hắn vẫn có thể phân biệt được những hoạ tiết tương tự hình người và một con hươu khổng lồ, trong đó dường như vẫn còn nội dung về việc tế tự và tìm bảo vật.
"Tìm thấy rồi!" Tưởng Thiếu Tơ kích động hét lên, nhanh chóng chụp lại bức bích hoạ từ các góc độ và vị trí, ánh mắt không giấu nổi vẻ phấn khích.
Lạc Ấn Trần cũng bị bức bích hoạ hùng vĩ này chấn động đến mức không thốt nên lời, nhìn dáng vẻ kích động tột độ của Tưởng Thiếu Tơ, hắn có thể khẳng định đây là nội dung liên quan đến Đồ Đằng!
Tưởng Thiếu Tơ chụp rất nhiều tấm ảnh, lại ghi khắc thông tin vào bản đồ của mình, mặt mày hớn hở kéo Lạc Ấn Trần rời đi.
"Ngươi không giải mã chút nào sao?" Lạc Ấn Trần hỏi.
"Về nhà tính sau, hôm nay cũng thu hoạch khá nhiều rồi!" Nụ cười khoé miệng Tưởng Thiếu Tơ chưa từng tắt, hai lúm đồng tiền duyên dáng vô cùng quyến rũ.
Rời khỏi hang động, hai người lại cùng Đại Tỷ Điểu trở về cửa vào Ma Đô, lúc này trời đã tối dần.
"Cảm ơn ngươi đã cùng ta khám phá rồi! Không có ngươi, e rằng lần này ta lại phải trở về vô ích! Ta định ngày mai tiếp tục tìm kiếm, vậy mời ngươi dùng bữa nhé!" Tưởng Thiếu Tơ cười nói đầy ẩn ý.
Vừa trở về phạm vi thành phố an toàn, vẻ quyến rũ tựa hồ ly tinh của Tưởng Thiếu Tơ đã không giấu nổi, gần như kề sát Lạc Ấn Trần khi bước đi, mùi hoa hồng nhẹ từ cổ nàng len lỏi vào mũi Lạc Ấn Trần.
Lạc Ấn Trần nghĩ bụng: Ngươi nên cảm ơn Đại Tỷ Điểu hơn, nó sắp kiệt sức rồi.
Lạc Ấn Trần đương nhiên không nói ra lời phũ phàng như thế, hỏi: "Ngươi không phải người Ma Đô sao?"
Tưởng Thiếu Tơ lắc đầu, nói: "Chỉ là nhân lúc nghỉ phép mà đến đây, ừm, để thám hiểm thôi. Ta thấy ngươi cũng giống sinh viên đại học?"
Lạc Ấn Trần gật đầu, nói: "Học phủ Minh Châu."
"Hiện tại Minh Châu Học Phủ có thực lực mạnh đến thế sao?" Tưởng Thiếu Tơ kinh ngạc thốt lên.
"Phải chăng không phải cả tập thể mạnh, mà là cá nhân ta ư?" Lạc Ấn Trần cười tủm tỉm.
"Vậy biết đâu chúng ta vẫn có thể gặp lại." Tưởng Thiếu Tơ cười tươi nói.
Hai người tìm một tửu lầu khá tốt, vừa ăn vừa trò chuyện, không khí cũng vô cùng hoà hợp.
Lạc Ấn Trần có thể cảm nhận Tưởng Thiếu Tơ tuy có vẻ hồ ly tinh, nhưng cũng chẳng hề tuỳ tiện, trong quá trình khám phá hoang dã cũng vô cùng nghiêm túc, nàng chỉ tỏa ra vẻ quyến rũ ấy trong không khí nhẹ nhõm mà thôi.
Ban đầu, trong từng cử chỉ của nàng, dù có chút quyến rũ và yêu kiều đến mức người ta khó lòng từ chối, nhưng trong lời nói lại toát lên vẻ kiêu ngạo chẳng mấy ai ưa, nhưng dưới sự thể hiện thực lực kinh người của Lạc Ấn Trần, khí chất kiêu ngạo ấy cũng dần bị mài mòn.
Sau bữa tối, hai người cùng lưu lại thông tin liên lạc rồi chia tay, Lạc Ấn Trần trong lòng cũng dâng lên chút phấn khích, bởi vốn dĩ những cuộc phiêu lưu thường nguy hiểm và tẻ nhạt, nhưng sau khi tình cờ gặp được Tưởng Thiếu Tơ - mỹ nhân này, nay lại càng trở nên đa dạng, thú vị.
"Trước hết đi nộp uỷ thác và treo thưởng, sau đó đi mua đồ ăn cho Hỏa Khủng Long và lũ khế ước của mình." Lạc Ấn Trần vừa nghĩ vừa hòa vào dòng người hối hả nơi Ma Đô.