Chương 8: Căn bản không dừng lại được
Ngày hè chuyển sang thu, lá rụng bay theo gió, bay vào tận thao trường trường học. Bên cạnh thao trường, một mảng xanh tươi um tùm; sau giờ ngọ, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, tạo thành những vệt sáng mỏng manh, như một sân khấu thu đặc biệt.
Đối với Mạc Phàm mà nói, thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi thức tỉnh đã được hai tháng. Hai tháng này, Mạc Phàm chỉ làm một việc là ngồi dưới gốc cây – minh tu!
Ngày thứ nhất, tiết đầu tiên, chủ nhiệm lớp Tiết Mộc Sinh đã cho tất cả học sinh ma pháp một bài học quan trọng: Phóng thích ma pháp! Phóng thích ma pháp tổng cộng chỉ có ba bước rất đơn giản.
Thứ nhất: Minh tu.
Thứ hai: Khống chế.
Thứ ba: Phóng thích!
Minh tu, đúng như tên gọi, là việc hết sức tập trung suy nghĩ. Khi người ta nhắm mắt lại, đầu óc thực ra vẫn không ngừng hồi tưởng đủ loại hình ảnh. Nhưng nếu không nghĩ gì, đồng thời không bị quấy rầy, đầu óc sẽ trở nên trống rỗng!
Ma pháp sư sau khi thức tỉnh, trong khoảng không trống rỗng ấy sẽ xuất hiện Tinh Trần hệ tương ứng. Nói cách khác, hiện tại chỉ cần Mạc Phàm nhắm mắt lại, hoàn toàn không hồi tưởng bất cứ điều gì để đầu óc đạt đến trạng thái trống rỗng như vũ trụ màu đen, thì Lôi hệ Tinh Trần và Hỏa hệ Tinh Trần sẽ hiện ra trong khoảng không đó.
Lôi hệ Tinh Trần có màu tím, trông như một đám bụi vũ trụ màu tím đang trôi nổi, đẹp đến mê hoặc, rực rỡ lộng lẫy. Trong Lôi hệ Tinh Trần có tổng cộng bảy viên tinh tử (ngôi sao nhỏ), những ngôi sao này chuyển động không theo quy luật bên trong Tinh Trần, giống như bảy đứa trẻ bướng bỉnh, tinh nghịch chạy lung tung.
Đối với bất kỳ học sinh ma pháp nào đã thức tỉnh, chỉ cần có thể làm cho Tinh Trần hiện ra trong khoảng không trống rỗng, đồng thời nhìn thấy những tinh tử trong Tinh Trần phát sáng hoạt bát như trẻ con, thì coi như đã hoàn thành minh tu.
Có thể nói, bước đầu tiên này rất đơn giản, và hai tháng này, bài tập về nhà của tất cả học sinh ma pháp cũng chỉ có vậy. Minh tu, từ lúc ăn tối xong là bắt đầu minh tu, minh tu đến mệt lử mới đi ngủ. Ngày thứ hai, sau khi học xong buổi sáng, vẫn tiếp tục minh tu, minh tu đến mệt lử rồi lại đi ngủ…
Mạc Phàm cũng không hề lười biếng, hắn làm như vậy suốt hai tháng, kể cả cuối tuần hắn cũng minh tu. Nhiều lần hắn không hiểu tại sao các thầy cô lại giao một nhiệm vụ đơn giản như vậy mà kéo dài đến hai tháng.
“Nếu không, ta thử khống chế trước?” Mạc Phàm cảm thấy mình đã rất thuần thục bước vào trạng thái minh tu, liền muốn bắt đầu bước tiếp theo.
Bước thứ hai của phóng thích ma pháp cũng rất đơn giản. Sau khi vào trạng thái minh tu, sẽ thấy Tinh Trần, và bên trong Tinh Trần có bảy tinh tử hoạt bát, tràn đầy năng lượng chạy lung tung không theo quy luật.
Khống chế, chính là dùng ý niệm tinh thần của mình để khống chế những tinh tử này, khiến chúng yên tĩnh lại, đồng thời ngoan ngoãn đứng ở vị trí quy định, nối thành một đạo tinh quỹ (quỹ đạo sao). Tinh quỹ nối liền, lực lượng ma pháp sẽ truyền qua đường tinh quỹ này vào cơ thể ma pháp sư, biến thành ma pháp thực sự, rồi được phóng thích ra ngoài!
“Chạy nhanh thật, để ba ba sờ sờ xem nào.” Mạc Phàm bắt đầu thử giao tiếp với tinh tử. Dùng ý niệm của mình để khống chế tinh tử, Mạc Phàm lúc này đã khóa chặt một tinh tử đang nghịch ngợm, thử khiến nó ngoan ngoãn đứng yên.
“Vèo ~~~~~~”
Đó là viên tinh tử cực kỳ cao ngạo, không thèm liếc nhìn Mạc Phàm, khác nào một tiểu loli đụng phải quái thúc, thoát được nhanh chóng!
“Mẹ kiếp, ngạo kiều thế này, thôi, đổi viên khác thử xem.” Mạc Phàm lại bắt đầu câu thông với một viên tinh tử hệ Lôi khác.
“Tiểu quai quai, ba ba ở đây, mau lại đây, ngoan…”
“Vèo ~~~~~”
Viên tinh tử thứ hai cứ như gặp phải bệnh nhân trốn bệnh viện tâm thần, chạy trốn rất nhanh.
Mạc Phàm lại thử với mấy viên tinh tử khác, cũng y như vậy, không có viên nào coi Mạc Phàm ra gì, thậm chí có vài viên cảm nhận được ý niệm của Mạc Phàm muốn làm gì, chúng nó liền chạy trốn càng nhanh hơn!
Tinh tử đang xoay tròn, khi chạy nhanh như vậy, sức mạnh ma pháp không thể truyền dẫn.
Giống như một sợi dây điện, điện năng trong Tinh Trần, muốn phóng điện ra ngoài, phải nối liền các tinh tử thành một đường, truyền vào thân thể Pháp sư…
Đáng tiếc, những tinh tử hệ Lôi này không có viên nào nghe lời, không động đến chúng nó còn tốt, một khi thử câu thông, chúng nó liền chạy mất, quả thực như ăn năm trăm cân kẹo cao su, đụ má, căn bản không dừng được!
“Làm sao đây, kỹ năng Lôi Ấn khi nào mới học được đây?” Mạc Phàm đau khổ than thở.
Kỹ năng Lôi hệ sơ giai chính là —— Lôi Ấn.
Kỹ năng này hẳn là kỹ năng thực dụng nhất trong tất cả các hệ ma pháp sơ giai, học được và thuần thục điều khiển, về cơ bản là nắm giữ khả năng chiến đấu xuất chúng.
Đáng tiếc, kỹ năng không dễ học như vậy.
Tinh tử hệ Lôi có tính hiếu động rất cao, muốn khiến chúng dừng lại không phải chuyện một hai ngày có thể làm được.
“Giờ ta còn chưa điều khiển nổi một viên tinh tử, huống chi là đồng thời điều khiển bảy viên… Con đường phía trước quả thật không hề dễ dàng.”
Quả nhiên, đọc sách và học ma pháp giống nhau, không phải một hai ngày là xong.
…
Thời tiết chuyển lạnh, áo khoác lông dày đã được các cô gái thay bằng váy ngắn tất chân, bất tri bất giác đã đến mùa đông, không khí ấm áp phương Nam cũng bị đông cứng thành băng.
“A thu ~~~~~~ trời ơi, sớm biết thì nên học hệ Hỏa trước, biết đâu mùa đông này sẽ đỡ hơn chút.” Một buổi sáng sớm, Mạc Phàm trên sân thượng luyện tập điều khiển, tức giận mắng một câu.
Sau hơn một tháng luyện tập, Mạc Phàm đã có thể điều khiển được 4 viên tinh tử.
Quá trình điều khiển tinh tử này… nói sao nhỉ, khá giống trò xếp Domino độ khó cao.
Nói cách khác, ngươi phải hết sức cẩn thận đặt bốn quân domino xuống, không để chúng rung lắc chút nào, mới coi như hoàn thành một bước nhỏ.
Một khi một quân domino nào đó không đặt đúng, đổ xuống, tất cả phải làm lại từ đầu!
Tinh tử cũng vậy, trước tiên ngươi phải khóa chặt một viên tinh tử, dùng ý niệm của mình ra lệnh cho nó bất động, và trong quá trình này ngươi phải hết sức tập trung, dù chịu sự phản kháng của tinh tử gây ra đau đầu cũng phải cắn răng chịu đựng, càng không thể phân tâm.
Chỉ có cắn răng tập trung cao độ ra lệnh, chống lại tinh tử, mới có thể khiến những tinh tử Lôi đình hơi nóng nảy này ngoan ngoãn nghe lời, lơ lửng tại chỗ.
Mà sau khi khiến một viên tinh tử nghe lời, còn phải phân ra một phần tinh thần, làm y như vậy, để viên tinh tử thứ hai cũng nghe lời, điều khiển vững vàng.
Nếu không cẩn thận vì quá hao tốn tinh lực ở viên tinh tử thứ hai mà không tiếp tục dùng tinh lực kìm giữ viên tinh tử thứ nhất, viên tinh tử vừa rồi còn ngoan ngoãn sẽ lập tức bay đi, tiện thể mang theo viên tinh tử thứ hai vừa mới nghe lời, khiến công sức tốn bao nhiêu năm đổ xuống sông xuống biển.
Trước đây nghe các thầy nói, bước điều khiển tinh tử này vô cùng khó khăn, một mặt độ khó điều khiển rất cao, mặt khác cần Pháp sư có đủ năng lượng tinh thần để tiêu hao.
Như Mạc Phàm mỗi ngày luyện tập điều khiển như vậy, mỗi lần thất bại sẽ cảm thấy tinh thần mệt mỏi vài phần, một ngày luyện tập nhiều nhất hai giờ, cả người sẽ rơi vào trạng thái tinh thần suy sụp, ù tai, hoa mắt, đầu óc hỗn loạn.
Lúc này không thể tiếp tục tu luyện hay điều khiển nữa.
Nói thẳng ra, luyện tập “điều khiển” là hao tốn mana, một ống mana nhiều nhất dùng được 2 giờ…