Chương 156: Hợp tác?
Sức quan sát mạnh mẽ khiến hắn nhanh chóng nhận ra điều gì đó không ổn.
Vị trí Simon đâm vào tường cũng không phải loại sau khi bị xung kích đánh vào, giống như tự hắn dùng hết sức đụng vào hơn.
“Năng lượng màu đen kia, thật sự tạo thành xung kích tổn thương mạnh như vậy sao?”
Tô Mộ bắt đầu nhớ lại tình huống khi năng lực màu đen đánh ra.
Luồng năng lượng kia làm cho hắn cảm thấy cũng không mãnh liệt lắm!
Đây là thế giới trò chơi, ngay cả những người NPC đó cũng không thể thoát khỏi các quy tắc của trò chơi.
Mười vạn điểm sát thương, làm sao cũng không giống chuyện mà những năng lượng màu đen kia có thể làm được.
Nghĩ đến điểm này, Tô Mộ mở to hai mắt.
Hắn đưa tay ra rồi thử đo nhiệt độ thân thể của Simon.
“Quá lạnh rồi!”
Một cảm giác lạnh lẽo ập đến.
Chuyện này mới trôi qua bao lâu chứ?
Nhiệt độ này chắc chắn có vấn đề!
Tô Mộ nhớ tới cảnh mình ở thành Tiếu Nguyệt nhìn thấy Simon.
Lần đầu tiên bắt tay, nhiệt độ thân thể của hắn có vẻ không bình thường lắm!
“Chẳng lẽ nói, tên này đã sớm chết rồi?”
Một ý nghĩ đáng sợ nảy ra trong đầu Tô Mộ.
Càng nghĩ như vậy, hắn càng cảm thấy có khả năng.
Dọc theo đường đi từ thành Tiếu Nguyệt tới trấn Bạch Vụ, Simon cho mình cảm giác vẫn không đúng lắm.
Lúc trước Tô Mộ không nghĩ ra, hiện tại lại hiểu rồi.
“Simon” mà hắn thấy không phải là Simon.
“Khống chế một cái xác chết ư? Tà Thần này có vẻ hay ho đây!”
Tô Mộ mỉm cười, không hề lo lắng cho tình cảnh của bản thân.
“Làm sao để mình có thể hoàn thành nhiệm vụ này bây giờ? Đi tìm thành chủ kia đối đầu? Hay là bắt lấy đội trưởng đội vệ binh kia, tiến hành thẩm vấn?”
Hắn bắt đầu tính toán kế hoạch tiếp theo.
Sau khi nhận nhiệm vụ thứ nhất, có một nhắc nhở trên gợi ý cho nhiệm vụ.
‘Đánh chết NPC vô tội sẽ làm giảm danh vọng của ngươi ở chủ thành!’
Nói cách khác, mình phải tìm thấy những người NPC thực sự có vấn đề mới được.
“Làm sao mới có thể dẫn một mình tên đội trưởng đội vệ binh kia ra đây?”
...
Trấn Bạch Vụ, đột nhiên lần lượt có người xuất hiện ở chỗ này.
Thời gian đổ dần về khuya.
Ánh trăng đã ảm đạm.
Những người này vẫn liên tiếp xuất hiện.
Chẳng bao lâu, khu vực này xuất hiện gần một trăm người.
“Đã tập hợp xong cả chưa?”
Hứa Thế Kiệt nhìn những người này, giọn nói vang dội.
“Người đến trấn Bạch Vụ đều ở đây!” Một thuộc hạ lập tức trả lời.
Hứa Thế Kiệt gật đầu, lập tức lộ ra vẻ hưng phấn: “Đều đã biết mục tiêu của chúng ta rồi đúng không?”
“Biết!”
Mọi người cùng nhau đáp lại, tiếng hô vang trời.
Sau khi bọn họ online, trên giao diện liền hiện lên một nhiệm vụ.
‘Hỗ trợ NPC trấn Bạch Vụ, giết người chơi Tô Mộ!’
Tuy rằng nhiệm vụ này không có ghi rõ phần thưởng, nhưng chỉ dựa vào nội dung nhiệm vụ này, cũng đủ làm cho Hứa Thế Kiệt điên cuồng.
Giết chết người chơi Tô Mộ!
Số lần tiền vào trong game Thần Đồ có giới hạn.
Hiện tại Tô Mộ đã trở thành kẻ thù chung của NPC! Đây chính là cơ hội đối phó Tô Mộ tốt nhất của hắn.
Chỉ cần hắn giết chết Tô Pháp Thần này 10 lần, vậy trong thế giới Thần Đồ này, Tô Pháp Thần sẽ trở thành quá khứ!
Đương nhiên, mục đích của Hứa Thế Kiệt cũng không phải như vậy.
Thứ hắn để ý hơn chính là “Kỹ xảo luyện cấp” mà Tô Mộ đang nắm giữ.
“Cho dù có lật tung cả trấn Bạch Vụ lên, cũng phải tìm ra tên kia cho ta!” Hứa Thế Kiệt nắm chặt tay, vô cùng tự tin.
Trấn Bạch Vụ bây giờ cũng không phải là Tân Thủ thôn như lúc trước!
Dựa vào ưu thế nhân số, một trăm người bọn họ, mỗi người phóng thích một kỹ năng, cũng đủ để giải quyết Tô Pháp Thần kia.
Một đám người bắt đầu từ từ tìm kiếm ở trấn Bạch Vụ.
“Hứa thiếu, bên kia có người!”
Không bao lâu sau, một bóng người xuất hiện ở phía trước của họ.
“Lên!”
Sắc mặt của Hứa Thế Kiệt vui vẻ, hô hào đám người vọt tới.
“Không phải tên đỏ!”
“Tên này là ai?”
“Nhìn cách ăn mặc kia, không giống với pháp sư mà chúng ta đã gặp trước đó!”
Sau khi tới gần, nhìn thấy bộ dạng của người nọ, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ hiển nhiên thật không ngờ, ở trấn Bạch Vụ này, ngoại trừ bọn họ ra, lại còn có người chơi khác.
“Cung tiễn thủ?”
Hứa Thế Kiệt cũng nhìn chằm chằm vào trang phục của người nọ, nhíu mày.
Chỉ chốc lát sau, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, thốt ra: “Ngươi là Hiên Viên?”
“Ồ, ngươi biết ta sao?”
Thân phận bị nói toạc ra, “Hiên Viên” mỉm cười, hỏi ngược lại.
Hắn thừa nhận một cách hào phóng, cũng làm cho đám người Hứa Thế Kiệt đưa mắt nhìn nhau.
“Ngươi ở đây làm gì?” Sắc mặt Hứa Thế Kiệt cũng không thân thiện.
Dù sao nghe nói dường như Tô Pháp Thần với Hiên Viên là bạn tốt.
“Ta ở đây đương nhiên là vì phần thưởng của thông cáo!”
Nhưng một câu nói của Hiên Viên lần thứ hai khiến hắn ngây ngẩn cả người.
“Phần thưởng?” Hứa Thế Kiệt Mau Lẹ phản ứng lại: “Ý ngươi là phần thưởng giết chết Tô Mộ?”
Hiên Viên không trả lời, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, làm cho người ta có một loại cảm giác cao thâm khó lường.
“Ngươi đang đùa cái gì vậy? Ngươi với Tô Mộ kia không phải là bạn sao?”
“Đúng vậy, lúc trước các ngươi còn cùng nhau ăn ý che dấu cấp bậc như vậy, sao có thể không thân quen?”
“Ngươi và Tô Mộ là một giuộc đúng không? Ngươi tới đây là thay hắn tìm hiểu tình huống phải không?”
Mấy giọng nói liên tiếp vang lên, không tin vào lời của Hiên Viên.
“Ta không cần phải giải thích với các ngươi!”
Tương tự Hiên Viên cũng không để ý tới những người này, biểu cảm trên mặt vô cùng lạnh nhạt.
“Chờ một chút!”
Ngay khi hắn chuẩn bị rời đi, giọng nói hứa Thế Kiệt vang lên.
Bước chân Hiên Viên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hứa Thế Kiệt: “Làm sao?”
“Dựa theo thông báo này, xem ra hẳn là mỗi một lần đánh chết Tô Mộ kia, là có thể đạt được một phần thưởng, nhưng hắn lại là người chơi, có mười cơ hội sống lại. Phần thưởng này hậu hĩnh nhường nào, chắc ngươi hiểu rõ hơn ta chứ?” Hứa Thế Kiệt cười nói.
Hiên Viên nghe nói như vậy, nheo mắt lại, dường như là đang quyết định cái gì.