Chương 157: Cạo lông cừu của NPC?
Hứa Thế Kiệt thấy thế, tiếp tục nói: “Thực lực của tên kia, ngươi càng hiểu rõ hơn chúng ta. Chúng ta có thể hợp tác, còn về những phần thưởng kia, ngươi lấy phần lớn!”
Nói đến đây, nụ cười trên mặt Hứa Thế Kiệt càng thêm xán lạn.
Cho dù Hiên Viên và Tô Pháp Thần là bạn bè, nhưng ở trước mặt lợi ích to lớn, bạn bè thì đáng là cái gì?
Đúng như dự đoán, Hứa Thế Kiệt nghe được lời dễ nghe nhất mà hắn được nghe gần đây.
“Đồng ý!”
“Vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!”
Hứa Thế Kiệt giơ tay về phía Hiên Viên, vẻ mặt tươi cười.
Khoé miệng Hiên Viên khẽ nhếch lên, không đếm xỉa đến bàn tay kia, quay người rời đi.
“Hừ!”
Hứa Thế Kiệt nhìn bóng lưng của Hiên Viên, vẻ mặt không vui.
Nhưng vì đối phó với Tô Mộ, hắn còn dẫn một đám thuộc hạ, đi theo phía sau Hiên Viên.
Hiên Viên đi ở phía trước, cả người rơi vào trầm tư.
Hiên Viên là ai?
Đó không phải là Tô Mộ sau khi biến thân sao!
Sau khi biến thân thành Hiên Viên, góc nhìn ở trước mắt của Tô Mộ cũng biến trở lại trạng thái người chơi bình thường.
Đúng như trong dự liệu, không có bất cứ NPC nào có thể đoán được thân phận của Tô Mộ.
Hắn cứ đi nghênh ngang trên đường phố của trấn Bạch Vụ như vậy, chuẩn bị đi tìm đội trưởng đội vệ binh kia.
Ai mà ngờ được, trên đường đi lại đụng phải đám người Hứa Thế Kiệt.
Lúc nhìn thấy đám người này, trong nháy mắt Tô Mộ đã đoán được dự định của bọn họ.
Đám người này rõ ràng là đến tìm phiền phức cho mình mà!
Vốn là hắn muốn tránh những người này, nhưng nghĩ lại, đám người này có lẽ sẽ có giá trị lợi dụng.
“Này, tên này định dẫn chúng ta đi đâu vậy?”
“Đúng thế, không phải là ngươi định dẫn bọn ta đi lang thang ở đây, tranh thủ thêm thời gian cho người bạn kia của ngươi đấy chứ?”
“Rốt cuộc ngươi có biết tên kia đang ở đâu không?”
Dẫn đám người đi một hồi lâu, có mấy tên không nhịn được lên tiếng chất vấn.
Tô Mộ quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ, ánh mắt sắc bén khiến những người kia lập tức biết điều.
Nói thật, luồng khí thế cường giả tản ra từ trên người Hiên Viên, quả thực có sức chấn nhiếp đáng sợ.
Rất nhanh, một đội NPC xuất hiện trước mặt mọi người.
Vị trí bọn chúng canh giữ, vừa hay là trên đường từ trấn Bạch Vụ đến thành Tiếu Nguyệt, hiển nhiên là không muốn khiến Tô Mộ chạy trốn vào thành Tiếu Nguyệt.
Trong đội NPC này, người dẫn đầu chính là đội trưởng đội vệ binh trước kia.
“Xin chào, có gì bọn ta có thể giúp một tay không?” Tô Mộ đi lên, nhiệt tình chào hỏi.
Đội trưởng đội vệ binh đánh giá Tô Mộ từ trên xuống dưới mấy lần, lại nhìn đám người Hứa Thế Kiệt, mở miệng nói: “Có một nhà thám hiểm đã đánh chết trấn trưởng vừa mới nhận chức, ta cần sự trợ giúp của các ngươi, ta sẽ cho các ngươi rất nhiều phần thưởng!”
“Nhiều bao nhiêu?” Tô Mộ bày ra vẻ mặt tham lam.
Đám người Hứa Thế Kiệt ở phía sau cũng có biểu cảm như vậy.
“Có nhận nhiệm vụ: Truy bắt hung thủ thật sự hay không?”
Lúc này, trước mắt Tô Mộ xuất hiện một cái nhắc nhở.
“Chấp nhận!”
Hắn không thèm suy nghĩ, tiếp nhận nhiệm vụ này.
“Truy bắt hung thủ thật sự: Trợ giúp đánh chết tử địch của thành Tiếu Nguyệt! (Phần thưởng hoàn thành: Thị Huyết Cuồng Bạo (Cấp A))”
“Làm y như thật vậy!”
Sau khi xem nội dung nhiệm vụ xong, Tô Mộ hơi chậc lưỡi.
Thân phận thứ hai này của mình có chút đồ, lại có thể nhận được nhiệm vụ giết chết chính mình!
“Vậy mà là kỹ năng cấp A?”
“Kỹ năng này có vẻ cũng rất mạnh!”
“Giết một lần là cho sao?”
Trên sân, ngoại trừ Tô Mộ, những người khác cũng đều tiếp nhận nhiệm vụ này.
Sau khi nhìn thấy phần thưởng là kỹ năng cấp A, mọi người đều hơi mất bình tĩnh.
Dựa vào cấp bậc của bọn họ, điểm kỹ năng trong tay mới có bao nhiêu chứ?
Trong đó bao gồm cả Hứa Thế Kiệt, trong bọn họ, chưa ai có kỹ năng cấp A cả!
“Ta biết nhà thám hiểm các ngươi có nhiều sinh mạng, mỗi một lần đánh chết tên kia, các ngươi đều có thể lại tới chỗ ta nhận nhiệm vụ, phần thưởng cũng sẽ rất nhiều.” Đội trưởng đội vệ binh lại mở miệng nói.
Ý trong lời nói này đã rất rõ ràng.
Chỉ cần bọn họ có thể đánh chết Tô Mộ mười lần, thì có thể nhận được mười phần thưởng tương tự như kỹ năng cấp A!
“Còn đợi gì nữa, mau tìm tên kia đi!”
“Nếu lần này có thể lấy được mười kỹ năng cấp A, thì đúng là nghịch thiên!”
“Không được, mười kỹ năng cấp A? Cái đó Tô Pháp Thần cũng không có đâu nhỉ?”
Đám người không ngừng bàn luận.
Lời nói của bọn họ càng khiến đôi mắt của Hứa Thế Kiệt sáng hơn.
Trên sân, có một người rơi vào trầm tư.
Tô Mộ nhìn phần thưởng nhiệm vụ đó, trong đầu hiện lên một ý tưởng vô cùng to gan.
Mình đánh qua lại với NPC rất nhiều lần, đối với việc hoàn thành nhiệm vụ cũng có vài phần tâm đắc.
“Nếu bọn ta gặp được tên đó, vừa hay đánh chết hắn, nhưng các ngươi lại không nhìn thấy, vậy thì phần thưởng này nên tính là của ai?” Tô Mộ sờ cằm, hỏi đội trưởng đội vệ binh.
“Đương nhiên, các ngươi phải giết chết nhà thám hiểm đó dưới tình huống có người chứng kiến, mới có thể lấy được phần thưởng.”
Đội trưởng đội vệ binh đưa ra câu trả lời.
Nghe thấy câu trả lời này, Tô Mộ cười lên.
Quả nhiên giống như mình nghĩ.
Chỉ cần mình khiến những NPC này tưởng rằng mình đã giết chết “Tô Mộ”, vậy thì ở trong mắt bọn họ, bản thân mình đã được tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Nói cách khác, chỉ cần khiến những NPC này tưởng rằng người mình giết chết là “Tô Mộ”, vậy thì bọn chúng sẽ ngoan ngoãn chắp tay dâng phần thưởng lên.
Còn cái gọi là làm chứng?
Tô Mộ nhìn về phía đám người Hứa Thế Kiệt.
Mấy người này không phải là người làm chứng tốt nhất sao?
Đạo lý như nhau.
Chỉ cần đám người Hứa Thế Kiệt tưởng rằng người mình giết chính là “Tô Mộ”, vậy thì nhiệm vụ có thể xem như là hoàn thành rồi!
“Lông cừu này ta cạo chắc rồi!”
Tô Mộ đã có kế hoạch trong lòng.
Vốn mình đi tìm đội trưởng đội vệ binh là định nghĩ cách để dẫn ra một mình hắn, nhưng bây giờ không gấp.
“Ngươi cười cái gì? Ngươi biết tên Tô Mộ đó ở đâu à?”
Ở một bên, Hứa Thế Kiệt cũng chú ý đến nụ cười của Tô Mộ, không nhịn được hỏi
“Đương nhiên là ta biết!” Tô Mộ trực tiếp trả lời.