Chương 162: Ra cửa.
Trong bài post còn đăng kèm một tấm hình.
Nội dung bức hình là một người đang viết di thư trong một căn phòng.
Điều khiến Tô Mộ nhận thấy không đúng chính là bức hình này!
Có được sức quan sát sâu sắc, cho dù chỉ một bức hình cũng khiến cho hắn nhìn thấu dấu vết để lại.
“Kiểu chữ trong di thư của người này không đúng, ăn mặc cũng rất sạch sẽ, kể cả sắp xếp các thứ nhỏ nhặt trong phòng, tuyệt đối không giống một người sẽ coi thường mạng sống của mình!”
“Chuyện này không đúng!”
Tô Mộ giống như một thần thám phá án trong nháy mắt.
Hắn lại nhìn xem bài post, địa điểm ở thành phố HF.
Thành phố này không gần chỗ mình, đi tàu cao tốc gần chừng hai tiếng rưỡi.
“Có cần nhanh chân đến xem không?”
Trực giác nói cho Tô Mộ rằng sau lưng chuyện này có vấn đề, cũng khiến cho hắn nảy sinh ra ý tưởng tìm tòi đến cùng.
“Ta cũng đã lâu không đi xa nhà rồi!”
Trước mắt không có chuyện gì, cho dù mình đến thành phố HF vẫn có thể đăng nhập vào game ở đó, không bị chậm trễ.
“Nhưng nếu định ra ngoài, vẫn nên cẩn thận là hơn.”
Đương nhiên, Tô Mộ không định đặt xe đến thành phố HF.
Hắn tìm một cái áo màu đen, một cái quần màu đen từ trong tủ quần áo, hắn mang một cái khẩu trang màu đen.
“Mắt Ưng!”
“Góc Nhìn Ma Pháp!”
Mở ra hai kỹ năng, Tô Mộ thu tất cả xung quanh vào trong mắt.
“Chớp Nhoáng!”
Một giây sau hắn đã xuất hiện ở chỗ cách một kilomet.
Thành phố loại ba bình thường, không có nhiều camera giám sát trên đường.
Có được Góc Nhìn Ma Pháp, Tô Mộ thoải mái tránh được những camera giám sát này, đi đến chỗ ga tàu cao tốc.
Mặc dù hiện giờ game Thần Đồ thịnh hành, nhưng trong ga tàu cao tốc vẫn không hề thiếu khách.
Tô Mộ không mua vé, trực tiếp thuấn di vào trong toilet của một con tàu.
Hắn chọn lựa toa tàu không có khách.
Nếu là trước kia sẽ không có toa tàu không có khách, nhưng hiện giờ lại thành hiện tượng bình thường.
Theo tàu lao nhanh, đã đến sân ga thành phố HF.
Dưới khẩu trang, khuôn mặt Tô Mộ mang nụ cười nhàn nhạt.
Mình chính là một người không tồn tại ở thành phố này.
Một người không tồn tại thì không thể điều tra ra được!
Sau khi tránh đủ loại thăm dò và nhóm người, hắn đi đến địa chỉ trên bài post kia.
Bởi vì xảy ra chuyện nên nơi này biến thành thật xúi quẩy, mọi người đều chỉ sợ tránh không kịp.
Tô Mộ sử dụng Chớp Nhoáng, trực tiếp vào trong phòng.
“Quả nhiên có vấn đề!”
Dưới Góc Nhìn Ma Pháp, tất cả trong phòng đều không thể che giấu.
Tô Mộ phát hiện dấu vết người thứ hai lưu lại đây!
Mặc dù tên kia làm không chút kẽ hở, nhưng lại không trốn được ma pháp!
“Đặc biệt chọn người tên là Tô Mộ để ra tay sao?”
“Vậy ta không nhịn được nữa rồi!”
Tô Mộ nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận động cơ của đối phương.
Đây là hành động định nhắm vào mình!
“Là hành vi cá nhân hay là một tổ chức đây?”
Hắn sờ cằm, ánh mắt lạnh như băng.
…
Khách sạn lớn Hào Vân ở thành phố HF.
Đây là một khách sạn xa hoa, giá phòng một đêm hơn hai ngàn.
Douglas đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn xuyên qua kính viễn vọng về phía một căn phòng trong tòa nhà đối diện.
“Ta đang theo dõi mục tiêu tiếp theo!”
Hắn đeo một tai nghe bluetooth, đang ở trạng thái kết nối.
“Tạm thời hủy bỏ nhiệm vụ, ngươi thông báo cho người trong toàn bộ thành phố HF rút về địa điểm an toàn, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.”
Lời nói bên kia tai nghe khiến Douglas ngây ngẩn cả người.
“Sao lại đột nhiên hủy bỏ?” Hắn kinh ngạc hỏi.
“Đây là mệnh lệnh, ngươi không cần phải hỏi. Thời gian tiếp theo, các ngươi chơi game ở bên đó, ta sẽ gửi một phần trang bị và đồng vàng qua bưu điện cho các ngươi.”
“Nhớ rõ, nhìn kỹ tên này, đừng để xảy ra sự cố gì!”
Tiếng nói bên kia tai nghe mang giọng điệu mệnh lệnh.
“Được, ngươi định đoạt!”
Douglas nhún vai, đáp lại.
Cúp điện thoại, hắn thu kính viễn vọng bên cửa sổ vào, đồng thời gọi một cú điện thoại khác.
“Hủy bỏ tất cả nhiệm vụ, nói cho những người khác, chúng ta tụ họp ở chỗ cũ!”
Gọi xong cú điện thoại này, Douglas bắt đầu tiến hành dọn dẹp phòng quán trọ.
Hắn rất chuyên nghiệp, không để lại chút dấu vết nào, ít nhất nếu dùng mắt thường thì không nhìn thấy được.
“Tô Mộ? Ta vẫn rất thích tiếng kêu thảm thiết này!”
Trước khi rời đi, hắn còn cố tình liếc về phía căn phòng trước đó mình đã quan sát, khẽ liếm môi.
Nét mặt kia có vẻ bệnh hoạn.
“Rầm!”
Sửa soạn xong, cánh cửa phòng bị đóng mạnh lại, Douglas mang đồ đạc rời khỏi quán trọ.
Nhưng có một chuyện hắn không biết.
Có một đôi mắt vô hình đã thu hết tất cả hành vi cử chỉ của hắn vào.
Bao gồm cả vẻ thù địch đối với Tô Mộ của hắn!
“Xem ra tên này cũng không phải hạng tốt lành gì!”
Trên mái nhà ngoài khách sạn một kilomet, Tô Mộ nhìn Douglas đang hành động, ánh mắt lạnh thấu xương.
So với những người khác dưới Góc Nhìn Ma Pháp, tên này mang màu đỏ trên người.
Màu đỏ có nghĩa là kẻ địch!
Đối với kẻ địch, Tô Mộ chưa bao giờ nương tay.
Mình hiện giờ có rất nhiều phương pháp để cho tên này bốc hơi khỏi nhân gian.
Nhưng nhìn thấy bước chân rời đi vội vã của đối phương Tô Mộ lại không gấp gáp ra tay.
“Đi theo hắn, có lẽ sẽ có được thu hoạch ngoài ý muốn!”
…
“Hả?”
Douglas đang nghênh ngang đi trên đường, không hề cố tình che giấu bản thân.
Trên đường có một vài người đang đi qua đi lại, sau khi nhìn thấy hắn đều khó tránh khỏi liếc nhìn vài lần.
Dù sao Douglas có vẻ rất cao lớn, tóc vàng mắt xanh, tuấn tú vô cùng.
Douglas thậm chí còn cười huýt sáo với một vài cô em.
Hành động hơi phô trương của hắn thật sự hơi không phù hợp với thân phận của hắn.
Nhưng đây xem như là một loại che giấu.
“Có người đang nhìn ta? Là ảo giác của ta sao?”
Ngay sau đó, Douglas cau mày lại, nhìn xung quanh.
Trực giác của hắn thật sâu sắc, nhưng sau khi quan sát người xung quanh một phen lại không phát hiện ra có gì lạ.
“Haizz! Già rồi, không bằng trước nữa!” Douglas khẽ cười một tiếng, rù rì nói.
Hắn vào ga tàu điện ngầm, giống như một vị khách.
Thành phố HF không nhỏ, sau khi đi qua hơn mười ga, Douglas rời khỏi tàu điện ngầm.
Chỗ tụ họp ở trong một căn biệt thự ở vùng ngoại thành.