Chương 163: Ra tay
Douglas là người đầu tiên đến.
Hắn quen cửa quen nẻo lấy chìa khóa ở trong một chậu hoa bên ngoài biệt thự.
Đi vào trong biệt thự, Douglas đặt vali trong tay sang bên, đi đến chỗ tủ lạnh.
Mở tủ lạnh ra, tất cả bên trong đều là bia.
“Cuối cùng đã có thể thoải mái uống một phen!”
Hủy bỏ nhiệm vụ khiến thần kinh căng thẳng của hắn hoàn toàn thả lỏng, thoải mái uống.
Lại qua thêm một thời gian, có một người khác đến biệt thự.
Người này không giống với Douglas, hắn không phải là một người nước ngoài.
“Ngươi thật sự rảnh rỗi nhàn nhã đấy!”
Nhìn thấy Douglas đang uống thoải mái trong phòng, người này liếc xéo.
“Ngô, nhiệm vụ đã hủy bỏ, lúc này không thả lỏng thì còn chờ đến khi nào nữa?” Douglas cầm một lon bia ném về phía người vừa mới tới.
Người này đón lấy lon bia, mở ra sau đó bắt đầu uống ừng ực.
“Tô Mộ đáng chết này, nên biến mất từ sớm, lãng phí thời gian luyện cấp của ông đây!” Uống hết một lon bia, hắn bóp vỏ lon thành cục, giọng điệu hung ác.
“Đừng nóng giận, tiếp theo chúng ta đã có thời gian luyện cấp, trang bị và đồng vàng sẽ được bọn họ cung cấp cho chúng ta!” Douglas cười khẽ, lại cầm một lon bia ném cho Ngô.
“Hừ!” Ngô không nói gì, cười lạnh một tiếng.
Hắn cầm lon bia kia, đi đến sofa đặt mông ngồi xuống bên cạnh Douglas.
“Tô Mộ kia chỉ lợi hại trong game thôi, nếu thật sự ở trước mặt ta, ta có thể xử lý được hắn bằng một tay!”
Giọng nói của Ngô lộ ra sát ý nồng đậm.
“Ha ha!” Douglas nghe vậy, nở nụ cười lớn, đồng thời đã giơ bia trong tay lên: “Nào, uống nhiều chút!”
Hai người bắt đầu uống.
Thời gian lại trôi qua hồi lâu, có hai người nữa đến biệt thự.
Hai người này giống với Douglas.
“Ha, Douglas, nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành sao?”
“Khi nào chúng ta trở về? Ta thật sự sắp không ở nổi nơi này!”
Hai người vừa vào cửa đã kêu lên với Douglas.
“Các anh em, đừng gấp, bên kia bảo chúng ta tạm thời lưu lại!” Douglas bất đắc dĩ nói.
Nhìn ra được hắn cũng không muốn ở lại đây.
“Ta thật sự chịu đựng đủ lũ kia rồi, nếu ta có thể có được tất cả ở Thần Đồ, ta sẽ không phải chịu khống chế của bất cứ kẻ nào!”
“Ta cũng chán ghét cuộc sống như này, nếu không chúng ta cùng xông ra một mảnh trời trong Thần Đồ chứ?”
Hai người kia liên tục mở miệng, không hề kiêng dè chút nào.
Douglas nghe nói vậy, ném hai lon bia cho hai người.
Hai người đỡ bia, ngồi trên ghế sofa.
“Ngô, ngươi có muốn gia nhập với chúng ta không?” Douglas nhìn Ngô.
Ngô không nói gì, lặng yên giơ bia trong tay lên.
Động tác này khiến ba người Douglas cùng nở nụ cười.
Bọn họ coi như là bạn nối khố, bằng không đã không bị phái đến cùng một nơi.
“Dô!”
Douglas kêu lớn nhất.
Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị uống bia, biểu cảm trên mặt đột nhiên trở nên hoảng sợ.
Không chỉ có hắn, ba người khác cũng đều có vẻ mặt sợ hãi.
Bọn họ rõ ràng phát hiện, thân thể mình không động đậy được nữa.
Có một luồng sức mạnh vô hình cố định chặt chẽ bọn họ tại chỗ.
Không chỉ thân thể, kể cả miệng bọn họ đều không há ra được.
Luồng sức mạnh lớn lao kia vốn không phải bọn họ có thể chống lại được!
Đây là sức mạnh vượt trên nhận thức của bọn họ!
…
Ở chỗ cách biệt thự tám trăm mét, Tô Mộ nở nụ cười nhàn nhạt.
Sau khi Douglas vào trong biệt thự, hắn vẫn luôn chờ đợi ở đây.
Sau khi xác định sẽ không có người khác đến nữa, hắn biết mình nên ra tay.
Kỹ năng khống chế bốn người Douglas chính là Vùng Từ Trường Trọng Lực!
Dưới khống chế của lực hút mạnh mẽ, bốn người bình thường vốn không thể tránh thoát được.
“Nếu các ngươi đã định đối phó với ta, vậy ta cũng tặng cho các ngươi một phần quà lớn!”
Một mồi lửa tràn ngập trong mắt, Tô Mộ tràn đầy sát ý.
Một giây sau, chỗ bốn người Douglas đột nhiên xuất hiện một mưa lửa.
Bốn người lập tức bị ngọn lửa thổi quét.
Bia này càng trở thành chất dẫn cháy tuyệt vời.
Vẻ mặt bốn người vặn vẹo cực độ, muốn trốn khỏi biển lửa, nhưng không cách nào chống lại được lực hút này.
Trong khoảnh khắc, biệt thự to như vậy dấy lên ánh lửa hừng hực!
Tất cả không thể tồn tại dưới ngọn lửa.
Không thể ngăn cản thế lửa của trận hỏa hoạn này.
Dường như Tô Mộ ở cách đó hơn 800 mét cũng cảm thấy độ nóng rực.
“Coi như đây là một lời cảnh cáo!” Miệng hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, vẻ mặt không thay đổi chút nào.
Tô Mộ hiểu rất rõ trong lòng, có quá nhiều người muốn đưa mình vào chỗ chết!
Có lẽ với năng lực bây giờ của mình có thể bắt được toàn bộ những người đó, nhưng sẽ tốn quá nhiều thời gian.
Hơn nữa phần lớn những người đó có thể không ở Hoa quốc.
Chờ lúc nào mình có thể dịch chuyển khoảng cách xa rồi lại đi tìm những người đó thanh toán cũng không muộn.
Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn trực tiếp giết chết đám người Douglas.
Cho dù mình có thể đang vặn hỏi được điều gì thì tiếp theo cũng chưa có dự định hành động.
Đợi đến sau khi “vở kịch hay” đêm nay được trình diễn lần nữa, cho dù là tiến độ của nhiệm vụ tuyến chính hay luyện cấp, mình cũng vượt qua được.
“Bây giờ còn có thể trở về ăn cơm tối!”
Nhìn đồng hồ, khóe miệng Tô Mộ cong lên rồi hắn đột nhiên biến mất, giống như chưa từng xuất hiện qua.
...
Trong một thành phố.
Phòng họp trong toà nhà cao tầng của một tập đoàn.
“ Tất cả đều giữ vững tinh thần tới, buổi tối hôm nay vô cùng quan trọng!”
Một người mặc âu phục, đeo cà vạt thoạt nhìn giống như người lãnh đạo đang phát biểu.
Trong phòng họp lớn như thế có gần trăm người ngồi, một đám người có tinh thần tỉnh táo.
Những người này chính là cấp dưới của Hứa Thế Kiệt.
Bọn họ tụ tập ở nơi này để có thể dễ login tập thể hơn.
Lãnh đạo nhìn vẻ nhiệt tình trên mặt của những người đó, nở nụ cười hết sức hài lòng, tiếp theo hô lớn nói: “Khẩu hiệu của chúng ta là!”
Ngay sau đó, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.
“Giết chết Tô Mộ, giết chết Hiên Viên!”
“Giết chết Tô Mộ, giết chết Hiên Viên!”
...
Đêm khuya.
Tô Mộ tự nấu một bát mì, sau khi ăn uống no đủ mới đăng nhập vào thế giới trò chơi.
Tính toán về mặt thời gian thì “Tô Mộ” đã có thể tiến vào trò chơi rồi.