Chương 165: Đêm lạnh.
Nghề nghiệp: Pháp sư
Cấp bậc: Cấp 6 Nhị giai (8000/30000)
HP: 8180
MP: 39800
Công kích vật lý cận chiến: 716
Công kích ma pháp: 2978
Phòng ngự vật lý: 918
Phòng ngự ma pháp: 1295
Thuộc tính: Sức mạnh 308, thể chất 338 (+280), nhanh nhẹn 308, tinh thần 605 (+390), trí lực 764 (+590)
Hai ngày nay hắn đều ở trấn Bạch Vụ, còn chưa làm được chuyện gì, kinh nghiệm cùng thuộc tính đều không thay đổi.
Nhưng sau khi đổi lại nhẫn Diệu Tinh kia, trị số trí lực của mình thật sự tăng rất lớn.
“Lượng sát thương gây ra này thật quá lớn!”
Tô Mộ tính toán lượng sát thương của mình.
E là ngay cả sát thương của một chiêu Băng Sương Phong Bạo, đám người Hứa Thế Kiệt kia cũng không đỡ được.
Hắn cũng không thèm để ý đám người Hứa Thế Kiệt kia chết hay sống. Điều hắn lo lắng là sau khi đánh chết những vệ binh kia thì có làm danh vọng ở chủ thành của mình bị giảm xuống không.
“Kệ đi, chỉ có mấy NPC như vậy, chút danh vọng bị giảm xuống thì thế nào, sau này hẳn là có thể hồi lại bằng cách làm nhiệm vụ!”
Nhưng nghĩ lại, Tô Mộ cũng không rối rắm.
Cũng không phải là giết chóc trắng trợn, hơn nữa còn là “Phòng vệ chính đáng”, không có gì giả dối!
“Cởi một ít trang bị đi, không thể biểu hiện mình quá mạnh mẽ.”
Ngày hôm qua lúc mình đối mặt với đám người Hứa Thế Kiệt là cởi trang bị, nếu như hôm nay mặc hết trang bị vào thì hiển nhiên sẽ làm những người đó nhận thấy được có gì đó không đúng.
Tô Mộ trực tiếp cởi xuống toàn bộ bộ đồ Goblin, chỉ còn lại 764 điểm trí lực cơ sở, giờ phút này khi không có thuộc tính bộ đồ tăng cường 10% công kích ma pháp, công kích ma pháp là 1582.
Cho dù là như thế, mỗi một lần tổn thương của Băng Sương Phong Bạo cũng đạt tới 3056 điểm.
Với phòng ngự ma pháp và lượng máu của đám người Hứa Thế Kiệt đó, trong đó vẫn sẽ có 80% người bị lần tổn thương đầu tiên trực tiếp giết chết ngay lập tức như cũ.
“Ta đây cũng không còn biện pháp nào nữa!”
Hắn cởi tất cả trang bị tăng cường trí lực xuống, công kích vẫn cao như vậy, Tô Mộ không có cách nào nên cười một tiếng.
“Bắt đầu đi!”
Hắn bước nhanh chạy về hướng bên ngoài trấn, dọc theo đường đi cũng không cố ý giấu diếm tung tích của mình.
...
“Là tên Tô Mộ kia sao?”
“Không sai, chính là hắn, quả nhiên hắn login rồi!”
“Hắn đang có ý định đi tìm Hiên Viên báo thù sao?”
Tô Mộ đi ngông nghênh thoải mái ở trấn Bạch Vụ, rất nhanh hắn đã bị những thích khách ẩn núp kia phát hiện. Nhưng bọn họ tuân thủ mệnh lệnh của Hứa Thế Kiệt nên cũng không hành động thiếu suy nghĩ.
“Có điều gì đó không đung, hắn đang chạy theo hướng ra ngoài trấn!”
“Mau báo cho Hứa thiếu gia!”
Nhưng vào thời điểm bọn thích khách phát hiện Tô Mộ hoàn toàn không đi tìm Hiên Viên báo thù mà là muốn thoát khỏi trấn Bạch Vụ, họ vội vàng nhắn tin riêng cho Hứa Thế Kiệt.
“Ghê tởm, sao tên này lại nhát gan như vậy!”
Sau khi Hứa Thế Kiệt nhận được những tin tức này, hắn nghiến răng nghiến lợi.
Thứ mà hắn gọi là “kế hoạch hoàn mỹ” còn chưa bắt đầu cũng đã kết thúc!
“Tô Pháp Thần? Ta thấy hẳn là ngươi nên đổi tên thành tô nhát gan mới đúng!” Ánh mắt của Hứa Thế Kiệt tức giận, nhưng đó là điều không thể tránh được.
Nếu Tô Mộ quyết tâm muốn chạy trốn thì hắn còn có thể khiến cho Tô Mộ liều mạng với Hiên Viên hay sao?
“Báo cho mọi người login, cho dù như thế nào cũng không thể để tên Tô Mộ kia chạy mất!” Hứa Thế Kiệt quyết định thật nhanh.
So với sự ghen tỵ hận đối với Hiên Viên, hắn càng muốn làm cho Tô Mộ chết.
Những cấp dưới của hắn cũng thực hiện mệnh lệnh rất nhanh, gần như đăng nhập vào trong trò chơi cùng một lúc.
“Đuổi theo!”
Hứa Thế Kiệt ra lệnh một tiếng, hơn một trăm người này lập tức đuổi theo phương hướng Tô Mộ chạy trốn.
Có những cơ sở ngầm do thích khách Tàng Hình đảm nhiệm, bọn họ đã “đuổi theo” được Tô Mộ rất nhanh.
“Giết chết hắn cho ta!”
Hứa Thế Kiệt hô to một tiếng, dẫn đầu ra tay trước.
Những người khác cũng phát động tấn công cùng nhau.
“Tới đây!”
Nhìn đám người phía sau, Tô Mộ nở nụ cười.
Bây giờ mình chính là người thật, muốn né tránh công kích của đám người này thì thực sự dễ như trở bàn tay.
“Chớp Nhoáng!”
Tô Mộ trực tiếp xuất hiện cách đó mười mét.
Toàn bộ công kích của đám người Hứa Thế Kiệt lập tức trở thành vô ích.
“Đừng chạy!”
“Tô Pháp Thần? Ngươi chính là một tên nhát gan!”
“Pháp thần cái chó gì, theo ta thấy chính là một con chó nhà có tang!”
Khi thấy không tạo thành uy hiếp được đối với Tô Mộ, đám người Hứa Thế Kiệt chửi ầm lên.
“Vô năng cuồng nộ, có bản lĩnh thì các ngươi giết chết ta đi!” Tô Mộ nghe những lời đó, trả lời lại một câu.
Những lời này lập tức khiến đám người Hứa Thế Kiệt ngậm miệng không trả lời được.
Một nhóm người đỏ ngầu cả mắt, không ngừng tức giận vừa theo đuổi vừa phát động tấn công.
Trong bọn họ có không ít công kích “Thỉnh thoảng” trúng mục tiêu vào Tô Mộ nhưng lại tạo thành tổn thương cực kỳ bé nhỏ.
Vẻ mặt của Hứa Thế Kiệt càng ngày càng u ám.
Nhưng ánh mắt của hắn sáng lên rất nhanh.
Ở trong trận chiến truy đuổi này, bọn họ đã đi tới tuyến đường quan trọng của trấn Bạch Vụ, NPC canh giữ ở nơi đây đã phát hiện Tô Mộ.
“Bây giờ xem ngươi chạy chỗ nào!”
Có những NPC hỗ trợ kia nên trong nháy mắt Hứa Thế Kiệt đã có lòng tin.
Nhưng vào lúc này hắn kinh ngạc phát hiện, Tô Mộ đang chạy như điên vậy mà lại dừng bước!
“Người này muốn làm gì?” Hứa Thế Kiệt mở to hai mắt nhìn, trong lòng hồi hộp một chút, đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu.
“Hứa thiếu gia, tên kia dừng lại, xem ra hắn sợ NPC, bây giờ chính là cơ hội tốt để chúng ta tấn công!”
“Mọi người ra tay hết sức, dùng kỹ năng mạnh nhất để giết chết hắn nào!”
“Phần thưởng đang ngoắc tay với chúng ta kìa!”
Nguyên một đám cấp dưới của Hứa Thế Kiệt cực kỳ hăng hái giống như được tiêm máu gà, tất cả đều muốn lấy được “Một chiêu cuối cùng”.
Tất cả mọi người đều không chú ý tới.
Đây vốn là ban đêm lạnh lùng, dường như trong không khí nổi lên sương lạnh!