Chương 238: Một trăm triệu đồng vàng?
Cặp mắt ấy như phát ra ánh sáng nào đó.
“Quá xinh đẹp!” Hắn vừa lẩm bẩm vừa vươn tay muốn chạm vào quả trứng rồng này.
Nhưng vào lúc này, Tô Mộ lại rụt tay lại làm hắn chạm vào không khí.
“Khụ khụ!” Quản gia thấy thế bèn ho khan hai tiếng.
Người nọ được nhắc nhở cũng nhận ra mình hơi vô lễ, vội vàng đứng thẳng người, mở miệng: “Ta thấy quả trứng rồng trong tay ngươi có vấn đề!”
“Lão già này muốn lừa ta à?” Tô Mộ nhướng mày, không mắc mưu.
Dựa vào biểu hiện vừa rồi rồi của lão già này, bây giờ hắn mới là người nắm giữ quyền chủ động.
“Nếu đây không phải trứng rồng, vậy ta không quấy rầy nữa!” Tô Mộ giả vờ làm vẻ mặt tiếc nuối, xoay người chuẩn bị rời đi.
Lão già rõ ràng nóng nảy, liên tục hô: “Ta chỉ nói là trứng có vấn đề chứ đâu nói là quả trứng này không phải trứng rồng!”
“Vậy quả trứng này phải ấp như thế nào?” Tô Mộ nhân cơ hội hỏi.
“Nếu muốn ấp thì cần phải cung cấp năng lượng sinh mệnh đầy đủ, nhưng sinh mệnh của sinh vật loài rồng vô cùng khổng lồ. Vật phẩm bình thường rất khó cung cấp đủ năng lượng để ấp nó.” Ông già trả lời theo bản năng.
Lời nói của hắn làm Tô Mộ nheo mắt lại.
Ấp trứng rồng cần năng lượng sinh mệnh khổng lồ à?
“Góc Nhìn Ma Pháp của ta có thể nhìn thấy sinh mệnh lực đúng không nhỉ?”
Tô Mộ lập tức mở Góc Nhìn Ma Pháp quan sát quả trứng rồng trong tay.
Quả nhiên, Góc Nhìn Ma Pháp xuyên qua vỏ trứng bên ngoài bắt giữ tới sinh vật bên trong.
Đó là một con sinh vật loài rồng nhỏ bé, đã phát dục ra hình thức ban đầu, nhưng dấu hiệu sinh mệnh ẩn chứa lại rất yếu ớt
“Làm sao có thể tìm thấy vật phẩm chứa năng lượng sinh mệnh?” Tô Mộ quay đầu nhìn về phía lão già kia.
Lão già đó chỉ mỉm cười mà không trả lời vấn đề này.
Hắn nhìn về phía quản gia đang đứng ở bên cạnh rồi nói: “Mang rượu quý của ta tới!”
“Vâng, lão gia!” Quản gia đồng ý, xoay người rời khỏi sảnh lớn.
“Ngồi đi!” Lão già ngồi xuống sô pha rồi chỉ vào cái sô pha bên cạnh hắn.
Tô Mộ không từ chối, lập tức ngồi xuống.
“Nhà thám hiểm, ta muốn ra giá cao mua quả trứng rồng của ngươi, ngươi nói cái giá đi!” Lão già vắt chéo chân, bày ra dáng vẻ tài đại khí thô.
“Xem ra lão già này sẽ không nói cho ta biết cách ấp trứng rồi!”
Tô Mộ nheo mắt lại.
Hiển nhiên đối phương coi trọng quả trứng rồng của mình.
Nhưng dù thế nào hắn cũng sẽ không bán!
“Không biết ngươi có thể ra bao nhiêu đồng vàng?” Tô Mộ không tiếng động thử.
“Ngươi nói một con số đi, ta tuyệt đối sẽ không trả giá!” Dường như lão già này rất chắc chắn về tài lực của mình.
Hoặc là nói hắn muốn tìm điểm mấu chốt của Tô Mộ.
Tô Mộ chống cằm suy nghĩ.
Từ trình độ coi trọng của đối phương với quả trứng rồng này, giá trị của nó tuyệt đối không bình thường.
Nếu đã như vậy, vậy hắn sẽ ra một cái “giá trên trời” làm người không thể chấp nhận được!
“Ta muốn một trăm triệu đồng vàng!”
Tô Mộ vươn một đầu ngón tay.
Không phải một triệu, cũng không phải mười triệu.
“Ngươi nói cái gì?” Lão lão ngồi không yên, đứng bật dậy, giọng nói mang theo rít gào.
Một trăm triệu đồng vàng?
Nhà thám hiểm này đúng là dám nói!
“Nhà thám hiểm, nếu ngươi không có thành ý vậy thì mời về đi!” Lão già hoàn toàn không còn dáng vẻ nhiệt tình hiếu khách vừa rồi, trầm mặt ra lệnh đuổi khách.
Còn chưa moi ra tin tức mà mình muốn nên tất nhiên Tô Mộ sẽ không rời đi một cách dễ dàng như vậy, hắn mỉm cười và nói: “Không phải ngươi bảo ta tùy tiện ra giá sao?”
“Nhưng cái giá này của ngươi cũng quá cao!” Ông già tức giận nói.
“Vậy ngươi nói một con số đi!”. Tô Mộ muốn cự còn nghênh.
“Một triệu đồng vàng!” Lão già cùng vươn một ngón tay.
Nếu những người khác nghe thấy cái giá này tuyệt đối sẽ không chút do dự lập tức đồng ý.
Đây là một triệu đồng vàng đó!
Có số tiền này, bất cứ ai cũng có thể có được một vị trí nhỏ trong Vương đô.
“Ngươi muốn quả trứng rồng này như vậy, có phải là có cách ấp nó ra không?” Tô Mộ tiếp tục truy hỏi.
Nhưng với hắn, một triệu đồng vàng này căn bản kém hơn quả trứng rồng.
Cho dù là mười triệu đồng vàng hắn cũng tuyệt đối không bán!
“Tất nhiên ta có cách ấp quả trứng rồng này rồi!”
Lão già hào phóng trả lời vấn đề của Tô Mộ.
Hắn khoanh tay lại, trên mặt lộ ra một nụ cười: “Ta có thể nói cho ngươi biết, toàn bộ Vương đô chỉ có một mình ta có thể ấp quả trứng rồng này. Nó ở trong tay ngươi cũng chỉ là một quả trứng mà thôi.”
Lời nói này làm Tô Mộ nhíu mày lại.
Giọng điệu của đối phương chắn chắn như vậy hiển nhiên là nắm chắc trăm phần trăm.
“Nơi này có bí mật gì à?”
Tô Mộ sử dụng Góc Nhìn Ma Pháp nhìn quét lâu đài này.
“Đó là?”
Hắn nhanh chóng phát hiện ra dưới nền đất vậy mà cất giấu một căn phòng thí nghiệm.
Thông qua Góc Nhìn Ma Pháp, Tô Mộ nhìn thấy được có không ít sinh vật ẩn chứa dấu hiệu sinh mệnh mạnh mẽ.
Bây giờ Tô Mộ cũng hiểu ra tính toán của lão già này.
Hắn định dùng những sinh vật đó làm chất dinh dưỡng để ấp quả trứng rồng trong tay mình!
“Ta có thể khống chế không?”
Tô Mộ tiếp tục quan sát đến những dụng cụ trong phòng thí nghiệm, một loại cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong lòng.
Đó là dụng cụ có liên quan đến công trình học, mà hắn thân là đại sư công trình học, tuyệt đối có thể khống chế.
“Ngươi để ta suy nghĩ đã!”
Phát hiện ra điểm này, Tô Mộ cất trứng rồng vào ô túi đồ rồi đứng dậy chuẩn bị rời khỏi đây.
“Nếu ngươi cảm thấy cái giá này không đủ, ta có thể cho ngươi hai triệu đồng vàng, đây là cái giá cuối cùng của ta!”
Giọng nói vội vàng của lão già vang lên phía sau Tô Mộ.
Tô Mộ không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Sau khi biết cách ấp trứng rồng, mình lại càng không thể bán quả trứng này đi.
Tô Mộ vừa đi vừa lưu ý bố cục của trang viên này.
Ngoài một số người làm vườn đang xử lý hoa cỏ, dấu hiệu sinh mệnh phát ra trên người bọn họ hoàn toàn là NPC bình thường không có sức chiến đấu gì.
Đi đến bên ngoài cánh cửa lớn, Tô Mộ quay đầu lại nhìn.
Dưới Góc Nhìn Ma Pháp, phía sau trang viên chỉ có một sự tồn tại tỏa ra dấu hiệu sinh mệnh mạnh mẽ.