Chương 246: Đuổi theo bước chân? (2)
Giết những con quái cao cấp đó, hiệu suất luyện cấp của mình sẽ nhanh chóng thay đổi, giá trị trưởng thành của Quyền Trượng Pháp Thần cũng sẽ không ngừng tăng lên.
Trở nên mạnh hơn chỉ là vấn đề thời gian!
“Ngày mai, trước khi lấy được thuốc Linh Thực kia, ta phải lên tới cấp 10 tam giai!”
“Vị đại sư Shia kia chắc là cũng có bút ký đúng không? Ở cấp bậc kia của hắn, công thức ghi chép lại trong bút ký hẳn là sẽ không thấp!”
Trên đường đi tới rừng Ma Vật, tâm tư Tô Mộ bắt đầu sinh động.
Nếu mình có thể có được bút ký luyện kim của Shia thì chắc sẽ kiếm được nhiều tiền lắm đây!
…
Các thị trấn lớn trong game Thần Đồ, lượng lớn người chơi đang tập trung với nhau.
Muốn đi trước sau bản đồ thành phố, bọn họ cần phải hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính mới được.
Đương nhiên, nhiệm vụ tuyến chính bọn họ cần hoàn thành đơn giản hơn Tô Mộ lúc trước rất nhiều.
Làm cho người chơi trong trấn Bạch Vụ đều rất thoải mái.
Thông qua sự kiện lần này, trong số bọn họ có không ít người đã lên tới nhị giai, đã có thể đi đến thành Tiếu Nguyệt.
Giờ phút này, ngoài trấn Bạch Vụ, một đội người chơi đang chuẩn bị hành động.
“Mọi người tổ đội với nhau đi trước sau bản đồ, giúp đỡ nhau một chút!”
“Chắc chắn rồi, ta rất muốn xem thành Tiếu Nguyệt như thế nào!”
“Các ngươi nói xem, chúng ta có thể nhìn thấy Tô Pháp Thần trong thành Tiếu Nguyệt không?”
“Ta cảm thấy nếu chúng ta tới sớm một chút thì chắc chắn có thể nhìn thấy!”
Những người này ta một câu ngươi một câu, ánh mắt vô cùng chờ mong, khuôn mặt lại tràn đầy hưng phấn.
Bọn họ sắp đuổi theo bước chân của Tô Pháp Thần rồi!
Phía chân trời, mặt trời lặn xuyên thấu qua tầng mây, ánh nắng chiều như ngọn lửa thiêu đốt nửa bầu trời.
Sao đêm hiện lên trên bầu trời đêm, màn đêm buông xuống.
Trong khu vực phố xá náo nhiệt phồn hoa, một người đột nhiên xuất hiện ở căn hộ lớn của hắn.
Có thể thấy được thân phận của người này không giàu cũng quý từ căn phòng được trang hoàng xa hoa này.
Hắn nhàn nhã dạo chơi thoải mái vào trong phòng bếp, mở ra chiếc tủ lạnh lớn có hai cánh cửa kia.
Bên trong chính là một nước khoáng nhãn hiệu hạng sang.
Người nọ cầm lấy một chai, sau khi mở nắp thì uống một ngụm lớn.
“Tích! Tích! Tích!”
Đúng lúc này, đột nhiên hắn nghe được một loạt âm thanh kỳ quái.
Người nọ cau mày, tìm kiếm theo phương hướng âm thanh.
Rất nhanh, hắn tìm được nơi âm thanh kia phát ra ở đường ống dẫn gas.
Đó là một quả bom hẹn giờ!
“WTF!”
Người nọ nhìn con số đếm ngược ở phía trên, đôi mắt lộ ra cảm giác tuyệt vọng.
“Đùng!”
Một giây sau, tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên.
“Reng! Reng! Reng!”
Ngay sau đó, cả tòa nhà vang lên tiếng chuông cứu hoả gấp gáp.
Ánh lửa ngút trời kèm theo khói dày đặc mãnh liệt tác động đến tiếng lòng của mọi người ở trong khu vực náo nhiệt này.
Mà ở tầng cao nhất của một toà nhà cao tầng khác cách đó không xa, mấy người nhìn ánh lửa kia, vẻ mặt lạnh lùng.
“Tiêu ca, ngươi cảm thấy đó là hắn sao?” Một người dùng kính viễn vọng X8 nhìn vào gian phòng xảy ra vụ nổ, cất giọng nói.
Trong góc nhìn của hắn, tên “Tô Mộ” ở trong phòng kia đã bị vụ nổ mãnh liệt bao phủ, e là giờ phút này đã không còn mảnh vụn nào nữa.
“Nếu tên Tô Mộ kia thật sự tử vong trong hiện thực thì ta nghĩ nhất định hắn cũng sẽ biến mất trên bảng xếp hạng cấp bậc ở trong trò chơi!” U Tiêu trả lời.
Muốn nghiệm chứng rốt cuộc bọn họ có giết chết đúng Tô Pháp Thần hay không, chỉ cần đi vào trong trò chơi nhìn bảng xếp hạng cấp bậc một chút là được!
U Tiêu vừa dứt lời, cô gái bên cạnh triệu hồi ra thủy tinh Thần Đồ, biến mất ở trước mắt mọi người.
Hơn mười phút đồng hồ sau, cô gái đột nhiên xuất hiện.
“Không phải là hắn!” Nàng lắc đầu nói.
Tất cả mọi người trên sân thượng đều nhíu mày.
“Xem xét từ tài liệu thì hiềm nghi của người này là lớn nhất, hơn nữa về mặt tiền tài thì hắn là kẻ có tiền nhất trong tất cả ‘Tô Mộ’, ngay cả hắn cũng không phải? Vậy thì sẽ là ai chứ?” Một người không nhịn được cất giọng nói.
Không có người trả lời, tất cả đều rơi vào lặng im.
U Tiêu lại lấy ra một phần tài liệu, cau mày giở xem.
“Có lẽ chúng ta đều sai rồi!” Sau một lúc, hắn đột nhiên nói.
“Tiêu ca, lời này của ngươi có ý nghĩa gì?”
“Chẳng lẽ nói thật ra thì tên ‘Tô Mộ’ kia không gọi là Tô Mộ? Ta tìm sai người?”
“Nếu đã tìm sai rồi thì tại sao Hứa Thế Kiệt lại chết đây?”
Mấy người khác không giải thích được hỏi lại.
U Tiêu hít sâu một hơi, vẻ mặt có loại lạnh lùng không nói ra lời: “Ta có một loại trực giác.”
“Có lẽ người không có khả năng nhất mới chính là người có khả năng nhất!”
Nếu là có người nước ngoài ở nơi này nghe được câu nói như thế tuyệt đối sẽ phát điên luôn.
Đây chính là văn hóa bác đại tinh thâm của Hoa quốc.
“Ta cảm thấy đúng là có loại khả năng này, suy cho cùng có lẽ tên Tô Mộ kia đã sớm mạnh mẽ vượt qua sức tưởng tượng của chúng ta!” Cô gái suy nghĩ một lúc, trả lời như công nhận.
“Đúng vậy, với trình độ cẩn thận của tên kia thì hắn sẽ không mạo hiểm bại lộ mình để đi đối phó với Hứa Thế Kiệt, trừ khi hắn nắm chắc hắn sẽ không bại lộ!”
“Nói như vậy, ngược lại kẻ có hiềm nghi nhỏ nhất trong tư liệu có khả năng là mục tiêu của chúng ta nhất?”
Mấy người khác cũng phản ứng ra.
“Tất cả mọi người tra xét cẩn thận một chút!”
U Tiêu tranh thủ phát tài liệu trong tay cho mọi người.
Gió rét lạnh thấu xương.
Đám người này không ngừng tìm kiếm trong những tài liệu kia ở trên sân thượng.
Một đám người bọn họ mang vẻ mặt nghiêm túc, tất cả tìm kiếm những người không có khả năng nhất.
“Trong số của ta có một cái mục tiêu, cho dù xem xét từ phương diện nào thì hắn cũng không thể là tên ‘Tô Pháp Thần’ kia.” Sau một lúc, một người mở miệng.
“Ta nhìn xem!” U Tiêu nhận lấy phần tài liệu trong tay của hắn.
“Hắn sống ở thành phố tuyến ba, không có bạn bè gì, không có tiền tiết kiệm gì, một người bình thường không có chút tiền tài nào.”
“Trong đoạn thời gian Hứa Thế Kiệt tử vong, người này có đầy đủ chứng minh là không có ở hiện trường không?”