Chương 249: Sáp nhập?
Tất cả mọi thứ đều là một ẩn số!
Mạnh như mình mà cũng cảm nhận được có một luồng sức ép.
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn!”
“Nếu có một ngày thế giới thực sáp nhập với game, vậy ta sẽ trở thành vị thần mạnh nhất trong game!”
...
Ban đêm luôn là thời khắc mang lại cho một người cảm giác mơ màng nhất.
Tô Mộ có rất nhiều suy nghĩ, những người khác trên toàn thế giới cũng có không ít những suy nghĩ.
Đại đa số mọi người trước khi đi ngủ cũng đều sẽ tưởng tượng.
Nếu bọn họ ở trong game Thần Đồ cũng có thể sở hữu được thực lực như Tô Pháp Thần. Không, cho dù là chỉ sở hữu được thực lực giống như Hiên Viên, vậy thì tốt biết bao nhiêu?
“Ta muốn trở thành Tô Pháp Thần!”
“Ta cũng muốn có được kỹ năng cấp Thần, trang bị có thuộc tính cao!”
Có không ít người đang nằm mơ cũng nói mớ.
Bọn họ vốn không biết được vào thời điểm bọn họ chìm vào giấc ngủ, mảnh tinh thể Thần Đồ mà ai cũng có đó bỗng lặng lẽ xuất hiện.
Trên những mảnh tinh thể Thần Đồ này ẩn chứa quy luật sức mạnh nào đó, dường như đang tiến hành sáp nhập với toàn bộ thế giới thực.
Chẳng qua trong quá trình này, tinh thể chịu phải một lực cản mạnh mẽ, dẫn đến quá trình sáp nhập diễn ra vô cùng chậm chạp.
Hơn nữa, không phải là tinh thể Thần Đồ của tất cả mọi người đều đang sáp nhập.
...
Hôm sau.
Giấc ngủ này, Tô Mộ ngủ trong khoảng thời gian rất ngắn.
Buổi sáng tám giờ là hắn đã bò dậy.
Không chuẩn bị bữa sáng, hắn trực tiếp đăng nhập vào trong game Thần Đồ.
Vào giờ này ở khu thương mại cũng là buổi sáng, đa số các cửa hàng đều chưa mở cửa.
Tô Mộ tìm đại một cửa hàng rèn, đi vào trong bèn la lớn: “Ta muốn bán vũ khí!”
“Ngươi muốn bán vũ khí?” Nhân viên cửa hàng nghe được câu nói của Tô Mộ, cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Hắn lần đầu tiên thấy có nhà thám hiểm tới cửa hàng bán vũ khí.
“Ngươi có bao nhiêu món vũ khí?” Giọng điệu của hắn không tránh khỏi việc kèm theo sự khinh thường.
“Những món này ta bán hết!”
Nhưng sau khi hắn nhìn thấy Tô Mộ lấy ra gần một trăm món vũ khí, cả người hắn thoáng cái đã ngây ra đó.
“Những thứ này… đều.. là của ngươi?” Giọng nói của hắn có hơi run rẩy.
Khi nhìn thấy những món vũ khí này, hắn cũng thấy hoài nghi ai mới là người mở ra cửa hàng này luôn rồi.
“Thu mua không?” Giọng điệu của Tô Mộ rất bình thản.
“Mua chứ, giá tiền thu mua lại là một món vũ khí một trăm đồng vàng.” Nhân viên cửa hàng sửng sốt một hồi lâu, cất giọng nói.
Giá thu mua mà hắn đề ra là giá thấp nhất.
Tô Mộ cũng lười trả giá, hắn bán hết toàn bộ những món vũ khí này.
“Đây là đồng vàng của ngươi!” Nhân viên cửa hàng giao dịch rất nhanh chóng, liền đưa cho Tô Mộ 10000 đồng vàng.
Mặc dù thoạt nhìn là bán lỗ, nhưng những trang bị này mà không bán thì giữ lại cũng chỉ chiếm chỗ trong ô túi đồ.
Bản thân mình bây giờ vẫn chưa có nơi dừng chân ở chủ thành này, cũng do không có cách nào khác.
“Cứ vào chủ thành tìm ít đồ ăn trước đã!”
Thông qua trận truyền tống, Tô Mộ đi đến khu sinh hoạt.
So với thành Tiếu Nguyệt, nơi này có đủ các loại cửa hàng thực phẩm, quán ăn,… vân vân.
Có rất nhiều thức ăn, nước uống gì đó, đều có thể bỏ vào ô túi đồ để mang theo.
Thậm chí còn có bán các loại vật phẩm như lều nữa.
Tuy nhiên, ở trong chủ thành thì không thể dựng lều, chỉ có thể chạy ra ngoài khu hoang dã.
Còn về chuyện có thể ngủ được yên giấc ở khu hoang dã rải rác đầy quái vật hay không, thì lại là một câu chuyện khác rồi.
Tô Mộ tìm thấy một quán ăn trông khá ổn, hắn sải bước đi vào trong.
Gọi ra một bàn đầy thức ăn thịnh soạn, hắn bèn thoải mái đánh chén.
So với thức ăn trong thế giới thực, thức ăn trong game cũng thật không thua kém gì.
Dù là mùi vị hay cảm giác no, đều làm cho Tô Mộ phải giơ ngón tay cái lên.
Khuyết điểm duy nhất chính là mắc!
Một bữa cơm phải tốn đến mấy chục đồng vàng.
Vào lúc Tô Mộ đang chuẩn bị tính tiền, có một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Đơn của nhà thám hiểm này để ta thanh toán!”
Đó là một âm thanh nghe qua khá là già nua.
Tô Mộ quay đầu nhìn lại, người đi tới dĩ nhiên là quản gia ở trong trang viên ngày hôm qua.
Hắn bước đến vị trí quầy, ném một ít đồng vàng lên phía trên rồi nói vô cùng phóng khoáng: “Không cần trả lại!”
Tô Mộ yên lặng nhìn một màn này, mắt hắn nheo lại.
Tại sao đột nhiên người quản gia này lại tới tìm mình?
Chẳng lẽ chủ quán thú cưng kia định đưa ra một cái giá cao hơn cho mình sao?
“Nếu ngươi đến tìm ta để mua trứng rồng thì ngươi có thể trở về, đi nói cho ông chủ của ngươi ta sẽ không bán quả trứng rồng này đâu!” Không đợi quản gia lên tiếng, Tô Mộ đứng bật dậy, giọng điệu kiên quyết.
Nếu mình đã định tìm một cơ hội để đi ấp trộm trứng rồng thì trong khoảng thời gian này, tốt nhất là mình không nên tiếp xúc quá nhiều với những người này.
Ở trước mặt bọn họ, ngược lại mình còn phải ra vẻ mình không có ý đồ muốn ấp trứng rồng.
“Hôm nay ta tới không phải là để tìm ngươi mua trứng rồng đâu!” Quản gia cười cười, phát ra tiếng kêu lớn.
Tô Mộ thu hồi chân đang định bước ra, chân mày cau lại: “Vậy ngươi tìm ta để làm gì?”
Nụ cười trên mặt của quản gia càng đậm hơn, cất giọng nói: “Lão gia của chúng ta quyết định trợ giúp ngươi ấp quả trứng rồng này!”
“Trợ giúp ta ấp trứng rồng?”
Những lời này khiến cho Tô Mộ trở nên cảnh giác.
Thiên hạ không có bữa cơm miễn phí.
Hiển nhiên, thái độ và biểu hiện của mình ngày hôm qua ở trong trang viên đã không để lại mặt mũi cho lão già kia.
Đối phương có thể mặc kệ hiềm khích lúc trước để tới trợ giúp chính mình?
Dùng ngón chân để suy nghĩ thì Tô Mộ cũng có thể cảm giác được có gì đó không đúng.
Nhưng để biết rõ trong hồ lô của đối phương có cái gì, hắn vẫn bày ra một điệu bộ vội vã: “Ngươi nói thật sao?”
Bàn về chuyện kỹ năng diễn này, có thể nói là Tô Mộ vô sự tự thông.
Ánh mắt đầy mong đợi trên khuôn mặt kia, cùng với thân thể run rẩy bởi vì “kích động”, có thể nói kỹ năng diễn là hạng nhất.