Chương 250: Thung lũng Lụi Tàn.
Mà thái độ cũng khiến cho quản gia vô cùng vừa lòng.
“Lão gia của chúng ta luôn luôn cảm thấy rất hứng thú đối với các sinh vật kỳ dị, thay vì để cho trứng rồng lãng phí ở lại trong tay của ngươi, không bằng giúp ngươi ấp trứng ra.”
Quản gia nói đến đây rồi đưa ra yêu cầu.
“Nhưng đợi sau khi ấp xong trứng rồng này, chúng ta muốn lấy một ít máu rồng để dùng làm nghiên cứu!”
Tô Mộ nghe thế cũng không đưa ra câu trả lời chắc chắn trước.
Phân tích từ những lời nói của đối phương, hiển nhiên ông già kia muốn dùng máu rồng để làm điều kiện trợ giúp chính mình ấp trứng rồng.
Điều quan trọng là việc đối phương cần bao nhiêu máu rồng?
“Việc các ngươi lấy ra máu rồng sẽ không ảnh hưởng đến rồng của ta sao?” Tô Mộ thử thăm dò.
“Việc này thì ngươi có thể yên tâm, chúng ta chỉ cần một ít máu rồng thôi!” Quản gia lắc đầu, đột nhiên lại đổi đề tài câu chuyện đi: “Dĩ nhiên, nếu muốn ấp quả trứng rồng này ra thì ngươi còn cần lấy được một vật!”
“Đến điểm quan trọng rồi sao?”
Tô Mộ nghe vậy, tuy mặt ngoài ung dung thản nhiên nhưng trong lòng lại cười lạnh một tiếng.
Phía trước tên quản gia này nói nhiều như vậy cũng chỉ để làm nền cho bây giờ thôi.
“Ta cần lấy được cái gì?” Tô Mộ mở miệng hỏi.
“Sau khi tiến sâu vào rừng Ma Vật, ngươi sẽ thấy được một bức “Tường” ở trong rừng rậm, đi theo bức tường này của rừng Ma Vật về phía nam để tìm kiếm sẽ có một nơi được gọi là thung lũng Lụi Tàn.”
“Trong thung lũng gần như không có sinh vật sống tồn tại, nhưng mà ngươi có thể tìm kiếm được một loại hoa đặc biệt ở trung tâm của thung lũng: hoa Cực Sinh!”
“Hoa Cực Sinh ẩn chứa năng lượng sinh mệnh mạnh mẽ, nếu có thể dùng nó để ấp trứng rồng thì nhất định có thể ấp ra một con rồng con có sức sống cực mạnh!”
Quản gia vừa giảng giải vừa lấy ra một tấm bản đồ.
Tô Mộ nhìn tấm bản đồ kia, ánh mắt hắn nheo lại.
Một nửa bộ phận trước của bản đồ thể hiện một mảnh rừng rậm được ghi chú là rừng Ma Vật.
Mà ở nơi chưa tới một phần ba khu vực của rừng Ma Vật, có một bức tường tách đột ngột rời rừng rậm ra.
Ở một mặt khác của tường có một vị trí thung lũng được đánh dấu chính xác ra.
“Phải đi ra phía ngoài tường sao?”
Tô Mộ nhẹ giọng lẩm bẩm, cũng không sợ bị quản gia biết.
Chính mình mới tới Vương đô nên còn chưa quen thuộc đối với chỗ này, bây giờ chính quản gia đưa tới cửa thì tất nhiên chính mình phải mượn cơ hội này để thăm dò thêm tin tức về “Tường”.
“Rốt cuộc bức tường này là cái gì?”
Đối mặt với vấn đề của Tô Mộ, dường như quản gia cũng không định giấu diếm.
Hắn chỉ vào bức tường kia ở trên bản đồ, chậm rãi cất giọng nói: “Bức tường này được xây dựng nên để ngăn cản ma vật từ rất lâu về trước, đã không có cách nào để nghiên cứu thời gian xây dựng cụ thể rồi.”
“Mà ở một mặt khác của tường là một khu vực có ma vật rải rác, các khu vực cấm mọc lên san sát tạo thành một thế giới khổng lồ.”
Quản gia nói đến đây có phần cảm thán.
“Nghe nói ở bên kia của tường có cơ hội để có thể thành thần!”
Hắn thở dài một hơi, nói ra một câu nói khiến cho Tô Mộ khiếp sợ.
Mặc dù người nói ra lời này chính là quản gia có lòng dạ xấu xa, Tô Mộ vẫn tin hắn.
Đúng như tên gọi của trò chơi này.
Con đường đi sau khi vượt qua tường mới có thể được coi là “thần đồ” thật sự!
Vẻ mặt của Tô Mộ khá nghiêm túc.
Quản gia ở một bên thấy sắc mặt nghiêm trọng của Tô Mộ, vội vã mở miệng nói ngay lập tức: “Ngươi không cần lo lắng quá đâu, thung lũng Lụi Tàn ở địa phương cách tường không xa, với thực lực của ngươi thì ngươi hoàn toàn có cơ hội để lấy được hoa Cực Sinh!”
“Hơn nữa ta có thể đi lấy cùng ngươi!”
Khi miệng của quản gia nói ra những lời này, đồng tử của Tô Mộ chợt mở to lên.
Đây vẫn là lần đầu tiên có NPC trợ giúp chính mình đi làm nhiệm vụ!
Chứ đừng nói là đi đến chỗ nguy hiểm như vậy.
Tô Mộ đánh giá người quản gia trước mắt này một lần nữa.
Hắn tạo cho người ta một cảm giác hắn chính là một lão già bình thường, nhưng một người dám đi đến “Ngoài tường” cùng chính mình thì sao có thể là hạng người bình thường?
“Rốt cuộc người này có mục đích gì?” Tô Mộ càng không ngừng tự hỏi ở trong lòng.
Hiển nhiên quản gia cũng nhìn thấu sự băn khoăn của tô mộ, bổ sung: “mặc dù trong thung lũng Lụi Tàn không có quá nhiều sinh vật sống, nhưng trong đó có một con ma vật mạnh mẽ đang chiếm giữ, ta chỉ có thể giữ chân nó nhưng còn cần thêm một người đi hái hoa Cực Sinh!”
Khi họ đã nói chuyện với nhau đến mức này thì tất cả đều trở nên “hợp lý” lên.
Cùng lúc đó, trước mắt Tô Mộ còn có một cái nhắc nhở bắn ra.
“Có tiếp nhận nhiệm vụ: Ngắt lấy hoa Cực Sinh hay không?
Nhiệm vụ xuất hiện cũng không khiến cho Tô Mộ buông lỏng cảnh giác.
Hắn đã từng giao tiếp nhiều lần cùng NPC như vậy rồi, có ít nhiệm vụ “có vấn đề” sao?
“Bây giờ cấp bậc của ta quá thấp, lúc này ta đi đến một mặt khác của tường thì không tốt lắm đúng không?” Tô Mộ nói lời từ chối uyển chuyển.
“Có ta ở đây thì ngươi cũng không cần làm nhiều, hơn nữa thân là người mạo hiểm mà ngươi còn không có một ít dũng khí đi mạo hiểm này sao?”
Giọng điệu của quản gia trở nên có chút không đúng.
Dường như hắn muốn sử dụng “phép khích tướng”.
Tô Mộ khinh thường cười một tiếng trong lòng nhưng trên mặt hắn lại bày ra bộ dạng sợ hãi: “Có thể để cho ta suy nghĩ thêm một chút hay không?”
Ánh mắt quản gia có thêm vài phần khinh miệt, không nhịn được lắc đầu: “Chẳng lẽ ngươi không muốn ấp quả trứng rồng này ra sao?”
“Tất nhiên là ta muốn rồi!” Tô Mộ bật thốt lên, hắn thể hiện sự “gấp gáp” ở trên mặt.
“Vậy ngươi còn suy nghĩ cái gì. Nếu như hiện lại chúng ta xuất phát thì giờ này ngày mai là có thể đến được thung lũng Lụi Tàn, đến lúc đó ngươi chỉ cần đi hái ba đóa hoa Cực Sinh, còn lại thì giao cho ta.” âm thanh của quản gia chứa sức hấp dẫn.
“Ta còn muốn suy nghĩ thêm một chút nữa!”