Chương 255: Đi tới phía ngoài bức tường.
Phía trên đó hình như có một cái dấu hiệu có biểu tượng tương tự với hình cái thang.
“Ở bên nào ý nhỉ?”
Tô Mộ sử dụng kỹ năng thị giác, chia ra nhìn về hai bên trái phải.
“Nơi đó có người à?”
Ngay sau đó, Tô Mộ phát hiện sinh vật sống xuất hiện ở phía dưới bên trái tường.
Sau khi suy nghĩ một chút, Tô Mộ chạy về phương hướng kia.
Dưới sự tăng cường của kỹ năng Mau Lẹ, sau mấy phút đồng hồ, Tô Mộ thấy được một kiến trúc tương tự như tháp canh.
Có một đội binh sĩ mặc áo giáp đang canh giữ vị trí ở tháp canh.
“Ai đó?”
Binh lính đã phát hiện Tô Mộ trước, cảnh giác phát ra tiếng dò hỏi.
“Ta là nhà thám hiểm tới từ thành Diệu Nhật!”
Tô Mộ trả lời lớn tiếng, đồng thời bày tỏ chính mình cũng không có thái độ thù địch.
Binh lính nghe được ba chữ “nhà thám hiểm”, nhìn về hướng Tô Mộ đánh giá một lúc lâu, thái độ thù địch trên mặt cũng đã biến mất.
Hiển nhiên những NPC này có một loại phương pháp có thể phân biệt ra được thân phận của “nhà thám hiểm”.
“Nhà thám hiểm, ngươi đang muốn đi ra phía ngoài của tường sao?” một người lính lên tiếng trước tiên.
“Đúng vậy!” Tô Mộ gật đầu.
Binh lính cũng không thấy kỳ quái.
Thân là nhà thám hiểm thì nhất định phải đi ra bên ngoài tường để thám hiểm!
“Phía ngoài của tường vô cùng nguy hiểm, nếu ngươi muốn đi tiếp thì có thể đi xuống thông qua thang dây, đồng thời lúc ngươi trở lại cũng có thể trở lại thông qua thang dây!”
“Nhưng ta phải cảnh cáo ngươi, một khi có ma vật mạnh mẽ nhích tới gần thì chúng ta sẽ không thả thang dây đâu!”
Binh lính phát ra lời cảnh cáo đối với Tô Mộ, đây cũng là chức trách của hắn khi canh giữ ở chỗ này.
“Ta muốn đi xuống!” Tô Mộ khẽ mỉm cười, giọng điệu kiên định.
“Chúc ngươi nhiều may mắn!” Binh lính không nói thêm gì, buông xuống một sợi dây thừng từ trên tường thành.
Đúng lúc Tô Mộ đang chuẩn bị leo xuống thì binh lính lên tiếng lần nữa nói:”Nếu ngươi muốn trở về thì ứng với vị trí phía dưới của tháp canh sẽ có một sợi dây thừng, chỉ cần ngươi kéo động là chúng ta có nhận được tín hiệu ngay!”
“Đã hiểu!”
Tô Mộ trả lời một câu, cố ý đợi một lúc xem binh lính còn có bổ sung cái gì nữa hay không.
Binh lính không nói thêm một lời.
Tô Mộ nhíu mày, đi tới vị trí thang dây.
Hắn dùng sức kéo một chút, dường như đồ vật này được chế tạo từ da của ma vật nào đó, vô cùng bền chắc.
Tô Mộ bắt đầu leo xuống phía dưới theo thang dây.
Chỉ trong chốc lát sau hắn đã đi tới phía ngoài tường!
Khi hai chân Tô Mộ đứng vững ở mặt đất ngoài tường, trước mắt hắn có một cái nhắc nhở hiện ra.
‘Ngươi đã đi tới ngoài tường, không thể logout để ở chỗ này, hơn nữa tất cả các giác quan của ngươi được khôi phục hoàn toàn!’
‘Một khi tiến vào trạng thái ‘suy yếu’, lượng máu của ngươi sẽ bị liên tục giảm xuống cho đến khi trở về 0!’
‘Không thể logout phía ngoài tường, không cách nào sử dụng chức năng chat và đấu giá!’
“Còn có loại chức năng này à?”
Thấy nhắc nhở ở trước mắt, Tô Mộ hơi bối rối.
Hắn mở ra khung chức năng.
Quả nhiên kênh chat đang ở trạng thái không thể sử dụng được.
Phòng đấu giá cũng giống như vậy.
Điều này có ý nghĩa là khi mình ở ngoài tường thì không thể nói chuyện riêng, cũng không thể mua hay gửi bán vật phẩm.
“Rời khỏi trò chơi!”
Tô Mộ thử nghiệm rời khỏi trò chơi một chút.
Không có chút phản ứng nào!
Dường như bây giờ thân ở chỗ này. mình càng trở nên chân thật hơn rồi!
“Tất cả giác quan được khôi phục, nếu bị công kích thì mình có thể có cảm giác đau nhức hay không?” Tô Mộ không khỏi suy nghĩ.
Lúc trước khi hắn tiến hành trò chơi, trên thực tế là giác quan được làm suy yếu đi, ví dụ như cảm giác đau khi bị công kích, bao gồm cả cảm giác khi tiếp xúc với một ít vật thể, cảm giác nóng rực hoặc cảm giác rét lạnh.
Nếu muốn kiểm tra thì rất đơn giản.
Tô Mộ chậm rãi đi về một phương hướng.
Ở vị trí một trăm mét phía trước, có một con ma vật đang lang thang.
Đó là một con mãnh hổ mọc ra răng nanh.
Thân thể của nó giống như một chiếc xe tăng, trên người nó tản ra khí thế của vương giả.
Đây là một con quái vật tinh anh.
Hiển nhiên một vùng này là địa bàn của nó, những con ma vật khác căn bản không dám nhích tới gần.
“Gào!”
Sau khi Tô Mộ xuất hiện, mãnh hổ trực tiếp phát động công kích đối với vị khách không mời mà đến này.
“Đến đây đi!”
Tô Mộ đứng nguyên tại chỗ, hắn cũng không làm ra động tác gì, mặc kệ mãnh hổ mở ra cái miệng to như chậu máu.
Răng nanh bén nhọn trực tiếp cắn vào trên vai Tô Mộ, đồng thời nó đã tạo thành hơn hai ngàn điểm tổn thương đối với hắn.
“Cũng không phải quá đau?”
Khác với trong tưởng tượng, cảm giác đau do một chiêu kia mang đến hoàn toàn ở trong phạm vi mà Tô Mộ có thể tiếp nhận, chỗ bị răng nanh cắn trúng cũng không xuất hiện vết thương.
Vẫn là quy tắc trò chơi như cũ!
Nhưng dường như có hơi khác biệt!
Nhưng rốt cuộc là khác ở chỗ nào thì thật sự Tô Mộ không thể nói ra được.
“Quy tắc hay là trật tự?”
Tô Mộ suy tính nói.
“Gào!”
Ở một bên, mãnh hổ thấy Tô Mộ bình tĩnh như thế thì phát ra một tiếng gầm thét.
Cùng lúc miệng to như chậu máu cắn vào Tô Mộ, nó còn vung lên chân trước sắc bén, đập về phía đầu Tô Mộ.
Tô Mộ vẫn không trốn khỏi một chiêu kia giống như trước.
“Vẫn là như vậy mà!”
Tổn thương so với cắn xé không khác biệt lắm, cảm giác cũng là không khác biệt lắm.
“Nói cách khác, tổn thương càng cao thì nó càng mang đến cảm giác đau đớn mãnh liệt hơn?” Tô Mộ lẩm bẩm nói.
Kết luận này cũng chỉ là suy đoán của hắn, còn cần phải chứng minh thêm một bước nữa.
“Ngươi vô dụng rồi!”
Tô Mộ giơ pháp trượng lên, tùy tiện ném một chiêu Hỏa Cầu thuật cho mãnh hổ.
‘Ngươi đánh chết Mãnh Xích Hổ, đạt được 800 điểm kinh nghiệm!’
‘Đạt được 1 điểm trí lực thông qua Hào Quang Của Pháp Thần!’
‘Đạt được 1 điểm thể chất thông qua Thân Thể Bất Diệt!’
Lần này Tô Mộ đánh chết quái vật tinh anh đẳng cấp cao, trực tiếp kích hoạt hai kỹ năng bị động.