Chương 257: Thuộc tính tăng lên.
“Nếu người đang sống ở đây thật sự là mục tiêu của ta, một quả bom e rằng còn chưa đủ để giải quyết hắn!”
Hắn nhìn vị trí đường ống của khí gas, chân mày nhíu chặt.
Rốt cuộc ‘Tô Pháp Thần’ có thể mạnh đến mức nào ở trong thế giới thực, hắn cũng không thể dự tính được.
Đối với hắn, không còn nghi ngờ gì nữa, kíp nổ vào khoảnh khắc mà Tô Pháp Thần rời khỏi game chính là cơ hội thành công lớn nhất.
Số lượng quyết định uy lực của vụ nổ.
“Lắp thêm vài quả!”
U Tiêu lại mở ra cái túi kia một lần nữa, lắp vào những vị trí khuất tầm mắt trong phòng.
Đồ hắn thu thập được cũng không coi là nhiều, một khi mục tiêu không ở đây, hắn còn phải đối phó với mục tiêu kế tiếp.
Sau khi lắp đặt hoàn tất, giọng nói lạnh lùng của U Tiêu vang lên.
“Cho dù ngươi có là ‘Pháp Thần’ đi chăng nữa, thì cũng sẽ bị nổ tung đến tro cũng không thể sót lại, đúng chứ?”
...
Thế giới game Thần Đồ.
Bên ngoài bức tường.
Một con quái vật to lớn đang đứng trước mặt Tô Mộ.
Đó là một con thằn lằn với thân hình khổng lồ cao đến hai mét, dài chừng bốn năm mét.
'Cự Tích Rừng Rậm (BOSS)'
Cấp bậc: Cấp 10 tam giai
HP: 350000/350000
Công kích vật lý: 3500
Công kích ma pháp: 2000
Phòng ngự vật lý: 3000
Phòng ngự ma pháp: 2000
Khả năng kháng lôi điện: 30%
Kỹ năng: Điện Cảm, Cự Tích Húc, Quét Đuôi
Trên thân con thằn lằn phát ra hồ quang điện, xem từ ngoại hình, nó mang lại cho người khác một cảm giác nó rất mạnh.
Nó chính là bá chủ của khu vực này!
Sau khi Tô Mộ bước chân vào lãnh địa của nó, ánh mắt của con quái này lộ ra chút đồng tình.
Rất hiển nhiên, con Cự Tích này và những con ma vật lúc trước không giống nhau lắm.
Nó sở hữu trí khôn!
“Này, tên nhà ngươi đang xem thường ta sao?”
Tô Mộ cảm giác được ánh mắt khinh miệt của Cự Tích, hắn gào to một tiếng.
Đổi lại là những con BOSS đã gặp trước đây, tuyệt đối sẽ không nhìn mình như vậy, mà đã sớm tấn công mình rồi.
Đối mặt với lời chất vấn của Tô Mộ, Cự Tích ngẩng cái đầu kiêu ngạo của nó lên, dường như muốn nói: Không sai, ta đang xem thường ngươi đó, thì sao?
“Là ma vật sở hữu trí khôn sao?”
“Xem ra bên ngoài bức tường này quả nhiên khá thú vị đấy!”
Tô Mộ cười nhạt, không hề có chút tức giận khi bị xem thường.
Thứ hắn quan tâm chính là sự chuyển biến của con BOSS này.
Không ngoài dự tính, tiếp sau đây những ma vật cấp BOSS mà mình sẽ gặp càng mạnh mẽ thì trí khôn đối phương có được sẽ càng cao.
Loại phương thức công kích giống như game bình thường là cả hai đánh qua đánh lại, e rằng đã không còn thích hợp với BOSS phía bên ngoài bức tường nữa rồi.
“Vậy hãy để cho ta xem thử rốt cuộc ngươi có thể làm được đến mức độ nào!”
Tô Mộ giơ pháp trượng lên, không hề có ý định sử dụng kỹ năng, mà ngược lại thi triển Xung Kích hướng về phía thằn lằn.
Cự Tích thấy thế rõ ràng là có hơi sửng sốt.
Hình như nó có thể phân biệt được phục trang pháp sư của Tô Mộ, chính vì có thể phân biệt được, ngược lại càng khiến nó cảm thấy hoài nghi.
Không đợi nó kịp phản ứng lại, Tô Mộ dựa vào tốc độ cực nhanh gõ một gậy pháp trượng vào người của nó.
Phòng ngự vật lý cực cao cũng không hề phát huy được hiệu quả, đỉnh đầu của nó hiện lên một con số sát thương không nhỏ, rơi vào trạng thái choáng váng.
“Choáng váng 2 giây?”
“Sao thời gian dài vậy?”
Tô Mộ nhìn thấy dấu hiệu choáng váng trên đầu Cự Tích, chân mày hắn cau lại.
Thời gian choáng váng của kỹ năng Xung Kích này không nên là vậy mới phải, hơn nữa còn là khi đối mặt với BOSS.
“Có lẽ nào là bởi vì sức mạnh tăng lên?”
Sau khoảng thời gian suy nghĩ ngắn ngủi, Tô Mộ nghĩ tới một vấn đề mấu chốt.
Ở phía bên ngoài của bức tường này, tính ‘chân thật’ của game đã được tăng lên, không còn nghi ngờ gì nữa rồi!
Dựa vào sức mạnh to lớn đó để thi triển ra Xung Kích, thời gian choáng váng hiển nhiên cũng sẽ tăng lên!
Mà muốn kiểm chứng điểm này, phương pháp cũng vô cùng đơn giản.
Tô Mộ giơ pháp trượng lên, dùng hết sức lực cắm xuống mặt đất.
“Cuồng Phủ Chấn!”
Cự Tích không hề biết tính nghiêm trọng của vấn đề, cũng không biết rốt cuộc nó đã chọc phải loại “quái vật” gì.
Sau 2 giây choáng váng, nó lập tức muốn vẫy cái đuôi dài mạnh mẽ, dùng Quét Đuôi công kích Tô Mộ.
Nhưng vào lúc này, mặt đất dưới chân nó bỗng nhiên chấn động dữ dội.
Cự Tích còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì thì lại hôn mê lần nữa, cái đuôi vừa mới cử động đã cứng đờ.
“Quả nhiên!”
Về phần Tô Mộ, sau khi nhìn thấy thời gian bị choáng trên đầu Cự Tích kéo dài đến tám giây, khỏi phải nói vui vẻ tới mức nào.
Hắn nhìn lướt qua giá trị sức mạnh của mình hiển thị trên bảng điều khiển.
929 điểm!
Trước khi tìm tới con Cự Tích này, mình đã cày rất nhiều quái tinh anh ở ngoài tường.
Cấp bậc đã đạt đến cấp 10 tam giai từ lâu rồi, số lần ba kỹ năng bị động bị kích hoạt càng nhiều.
Cũng chính sức mạnh gần 1000 điểm này mới khiến cho cường độ kĩ năng của mình tăng đến cực đại.
Tám giây bị choáng, con quái vật mà mình khống chế còn là một BOSS, thật là hơi khoa trương.
Nếu như đánh chiêu này vào người chơi bình thường có lẽ khống chế được mười mấy giây.
“Thế này thì có thể từ từ tạo sát thương!”
Khống chế được Cự Tích, Tô Mộ giơ pháp trượng lên từ từ tấn công.
Đừng thấy kích thước Cự Tích lớn, nhưng vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của mình.
“Trọng kích!”
“Kidney shot!”
“Backstab!”
“Thị Huyết Cuồng Bạo!”
...
Kỹ năng cận chiến liên tiếp đi xuống, dựa vào chính mình công kích vật lý cao gần 2000 điểm cùng với những kỹ năng cấp S kia, lượng máu của Cự Tích trong lúc bị choáng liên tục giảm xuống.
Nếu người chơi khác thấy cảnh này nhất định sẽ kinh ngạc không nói nên lời.
Một pháp sư thân thể “yếu ớt” lại cầm một pháp trượng đánh BOSS?
Việc này nếu như truyền ra ngoài, người ta nhất định sẽ nói: Đừng đồn nhảm, đừng tin lời đồn nhảm!
Cho dù người này là Tô Pháp Thần cũng như vậy.
Chẳng qua muốn nói cảm xúc của ai sâu sắc nhất?
Thế thì không ai khác ngoài Cự Tích.